top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[85] Tôi muốn về nhà dù cho đang ở nhà

Quyển sách đã mang đến những góc nhìn nhẹ nhàng cho người đọc, chúng ta nhìn thấy được chính mình trong đấy và nhận ra được điều đơn giản nhất trong cuộc sống này là gì.



Đâu phải ai sinh ra cũng được hạnh phúc, có những người họ phải dành cả đời để đi tìm hạnh phúc nhỏ nhen cho riêng mình. Nhưng cuối cùng, giữa dải ngân hà bao la ấy, họ cũng phải đôi lần tự chữa lành tâm hồn của bản thân mà tiếp tục kiên cường chống chọi với nỗi buồn. Và sau mỗi lần vấp ngã, chúng ta lại như những chú ốc sên e ấp thu mình vào vỏ bọc để rồi tìm về ngôi nhà của mình, nơi có sự bao dung, sự chờ đợi, có tiếng cười và cả những lần to tiếng.


Cũng từ những nỗi đau ấy, Kwon Rabin tác giả của quyển sách “Tôi muốn về nhà dù cho đang ở nhà” đã chọn nói lên câu chuyện của mình qua những hồi ức lạnh lẽo và thông qua ứng phẩm cô hi vọng có thể thu thập được những mảnh ghép kí ức, gom nhặt thành khoảnh khắc vĩnh cửu trên hành trình tự chữa lành tâm hồn của chính mình.

Từ một cô gái chọn cách sống độc lập, những giai đoạn đầu dọn ra riêng ở trọ, Kwon Rabin dường như hoàn toàn mất đi phương hướng, cô loay hoay không biết đăng ký sử dụng ga tàu như thế nào, công việc ở công ty mới cũng không được suôn sẻ, mỗi lần như vậy cô lại cảm thấy mệt mỏi và muốn từ bỏ tất cả để trở về nhà. Bởi gia đình là nơi quá đỗi bao dung để ôm ta vào lòng trong những ngày giá buốt. Vậy nên, tác giả Rabin cảm thấy dù cho đang ở nhà, nhưng đôi lần cả tôi và bạn đều muốn được trở về nơi bình yên ấy, nơi mà có những người thân yêu nhất của mình.Bằng cách thủ thỉ,cô viết không nhiều, đôi lần chỉ là vài câu thơ nhỏ, những lời độc thoại nhưng gây ám ảnh và đồng cảm rất lớn cho người đọc. Thêm vào đó, “Tôi muốn về nhà dù cho đang ở nhà” khi được đưa về Việt Nam vẫn giữ được những tinh túy của bản gốc, từ hình ảnh cô gái tự ôm mình ở trang bìa, đến hình ảnh cô gái nhảy dưới mưa,... đã góp phần đẩy tâm tư của tác giả chạm đến cửa ngưỡng của tình cảm- sự thật và đồng cảm. Là cô bé phải chứng kiến cảnh ba mẹ ly dị năm lên chín, tác giả đã rất chật vật trong việc thoát khỏi căn bệnh trầm cảm sau nhiều năm cùng căn bệnh thoát vị khiến cô phải nằm trên giường suốt ba tháng liền, có đôi lúc cô cảm thấy nhớ ba mẹ lắm, để rồi cô đồng cảm với mọi người xung quanh, thương cho những ai cũng đang chịu sự dày vò từ vết xước ấy giống mình, cô hiểu được cảm giác rơi vào vực thẳm u uất và tối tăm ra sao. Phải lớn lên trong sự “chông chênh” tâm hồn cùng những lỗ hỏng nơi con tim luôn khao khát về một gia đình hạnh phúc.


Cô cho rằng “Hạnh phúc của ta là thứ quan trọng nhất trên đời”, trải qua những thăng trầm trong cuộc sống, tác giả nhận ra cuộc đời là những cơn gió, thoáng đưa và trong những hồi gió mát, có những người đã đến,ở lại và rồi họ cũng rời đi. Cái mà ta có thể làm là tận hưởng những khoảnh khắc ngắn ngủi và tin vào sự xoay vòng của địa cầu, một ngày nào đó chúng ta lại gặp được nhau và tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Và bạn hoàn toàn có quyền mơ thêm một lần nữa về tình yêu, dù biết đó là sự khờ dại tự tổn thương nhưng tình yêu vốn dĩ không có ranh giới, còn trẻ ta cứ hãy yêu bằng cả tâm hồn, đau khổ vì họ. Rồi cũng một lúc nào đó, tình yêu cũng lại đến như một bầu trời xám xịt, ta lại rung động và được nhìn ngắm hoàng hôn sau những ngày nắng oi ả, mang theo hi vọng tìm được nửa phần còn lại của cuộc đời. Dẫu không gặp được nhau, không đi cùng chí tuyến nhưng đến một ngày thật đẹp, chúng ta cũng sẽ gặp nhau trên một đoạn đường, đến lúc đó, chúng ta sẽ tìm được hạnh phúc cho bản thân. Không những thế, tác giả còn gửi đến những người đang mang vô vàn vết xước ngang dọc trong tâm hồn, hãy tiếp tục tin vào bản thân, vì cuộc sống bạn dù cho chỉ còn 1% thành công thì cũng không bỏ cuộc, hãy ngẩng cao đầu bỏ qua những thiên kiến và đừng tự hạ bản thân mình vì bạn chính là một mảng màu trong lăng kính của vũ trụ này.


Khi không phải nhìn vào mắt nhau, người ta thường sẵn sàng làm đau người khác.Hạnh phúc quá đôi khi cũng khiến ta sinh bệnh, khi tâm hồn là cánh đồng khô hạn thì dù mưa hay tuyết rơi ta vẫn nơm nớp sợ hạnh phúc vụt qua tay. Quyển sách đã mang đến những góc nhìn nhẹ nhàng cho người đọc, chúng ta nhìn thấy được chính mình trong đấy và nhận ra được điều đơn giản nhất trong cuộc sống này là gì. Các bạn trẻ ngoài kia ơi, hãy là chính mình, hãy đi tìm người bạn muốn gặp nhất, sống chậm lại để lắng nghe mọi âm sắc của cuộc đời để sau tất cả ta tự ngộ ra rằng: Gia đình là nơi nung nấu cho tâm hồn ta hoàn thiện, mối quan hệ là thứ giúp ta trưởng thành. Mình hi vọng, mùa đông năm nay các bạn sẽ là người hạnh phúc nhất, hạnh phúc trong chính căn nhà của mình.


 

Bài dự thi số 85

Bút danh: Trung Lê

Cuộc thi viết Trú đông: ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách







225 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page