top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[67] Chó cũng có cảm xúc giống chúng ta

Sự yêu thương giữa người và động vật khó có thể giải thích được, đó là sự liên kết, tương thông chặt chẽ với nhau.



“Nếu biết ngày đó là lần cuối gặp cậu, tôi sẽ ôm cậu thật chặt.”


Cuộc sống này đôi lúc thăng trầm, không phải ai cũng có người để sẻ chia và dễ dàng bộc lộ tâm tư cho người thân hay những người xung quanh, đôi khi niềm hạnh phúc của họ là được quây quần, bầu bạn với chú chó luôn mong chờ mình mỗi khi về nhà, là mảnh ghép của tuổi thơ cùng nhau lớn lên, và “họ” cũng chính là tôi.


Khi tôi lên tám, thời điểm tôi cùng cha tôi lên nương rẫy của chú tôi cũng là ngày tôi gặp được cậu ấy. Ánh mắt tôi sáng rực lên khi thấy một chú chó nhỏ ấy nằm trọn trên tay của chú. Cùng với sự phấn khích của một đứa trẻ cũng như muốn có được thứ nó yêu thích, nhà tôi thế là đã có thêm một thành viên mới, tên dân dã gia đình tôi hay gọi cậu ấy là Lu.


Lu là một chú chó hiếu động, luôn lan tỏa sự tích cực đến cho gia đình tôi. Mỗi khi tôi đi học, cha tôi bảo cậu ấy đều nằm trên xích đu nhìn về phía cổng như đang chờ đợi ai đó. Quả thật vậy, khi tôi về, Lu liền chạy về phía tôi vẫy đuôi và dụi vào chân tôi. Bao nhiêu sự ấm áp đó cũng đã đủ lấp đầy cho tôi sau giờ tan học mệt mỏi. Mỗi khi tôi khóc, cậu ấy liền chủ động nằm vào lòng tôi, nghe tôi nói luyên thuyên nhiều thứ. Những kỉ niệm đẹp đó tôi luôn nhớ mãi vì đây là người mang lại cho tôi cảm giác bình yên trong suốt tuổi thơ của mình.


Và rồi cùng với khát vọng, hoài bão của tuổi trẻ, tôi phải lên phố để học tập.Tôi và Lu cùng nhau lớn lên qua từng năm tháng nhưng tôi lại không thể đuổi kịp cậu ấy. Tôi đã trở thành cô gái tròn 18 đầy sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, còn cậu ấy thì càng trở nên yếu dần đi. Hằng ngày, cậu ấy cũng với thói quen cũ đều nhìn ra cổng với ánh mắt đượm buồn. Tháng trước là tròn 1 năm Lu của tôi chuyển kiếp cuộc đời mới vì tai nạn ngoài ý muốn. Nếu ai yêu thương động vật, sẽ hiểu được cảm giác mất mát và đau đớn như thế nào.


Bài viết này cũng là dịp để tôi tưởng nhớ đến người đồng hành trong suốt tuổi thơ của tôi. Tôi biết rằng ngoài kia có rất nhiều người cũng xem chú chó như người bạn, tri kỷ của mình và được dựng phim cũng như trên sách giấy, điển hình là Tác phẩm “Chú chó chờ đợi” của nhà văn Luis Prats tôi đã đọc xong cách đây vài tháng, tác phẩm này cũng được lấy cảm hứng từ câu chuyện có thật của chú chó Hachiko ở xứ sở Nhật Bản và trở thành biểu tượng về lòng trung thành. Có một câu khiến tôi rất chua xót: Hachi ngủ ở đâu, ăn những gì, chẳng ai hay biết. Nhưng cứ khi chiều xuống, Hachi chắc chắn sẽ xuất hiện chờ giáo sư. Cả trong mưa, trong gió, cả trong tuyết lạnh…Hachi chờ giáo sư đã mười năm“. Tôi cảm nhận được sự trung thành, tình yêu thương mà chú chó dành cho người chăm sóc mình là vô hạn.


Cuốn sách này vô cùng ý nghĩa, chạm vào trái tim của tôi, của những người yêu thương động vật. Đồng thời, tôi thấy bản thân mình và Lu thông qua tác phẩm này. Sự yêu thương giữa người và động vật khó có thể giải thích được, đó là sự liên kết, tương thông chặt chẽ với nhau. Chúng ta có thể không thích chó, nhưng xin đừng làm hại, bởi vì nó cũng có cảm xúc.


 

Bài dự thi số 67

Bút danh: Hoàng Thị Xuân Ánh

Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách




28 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page