top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[66] Có một ngày Bố Mẹ sẽ già đi

Sách ban cho tâm hồn tôi một luồng sống mới và tôi như thể được nằm trong vòng tay bố mẹ thêm một lần nữa.



Tôi thường hoài niệm về kí ức tuổi thơ hay những điều nhỏ nhặt mà yên bình trong cuộc sống, có khi lại tự vẽ ra một viễn cảnh mơ mộng trong tương lai.


Đó là một đêm mùa đông, tôi nằm co ro trên chiếc giường gỗ cũ kĩ, mỗi lần trở mình lại nghe tiếng cót két ở bốn góc chân giường bị mọt khoét gần hết, thi thoảng lại có tiếng gió rít bên tai. Tôi vẫn thức, thoáng nghĩ về những sợi tóc bạc trên đầu của bố mẹ mà tôi thấy lúc chiều. Tôi từng nghe : "Có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc." Câu nói ấy ngắn gọn song lại vô cùng sâu sắc khi nói đến hạnh phúc gia đình. Với tôi, hạnh phúc đơn giản là trông thấy những người mình yêu thương khoẻ mạnh, bình an và hơn hết cả là khi đứng trước bão tố cuộc đời có một nơi để trở về mà không mảy may suy nghĩ, đắn đo. Đó là cái ôm ấm áp của mẹ khi tôi làm sai, đó là bờ vai vững chãi của bố lúc tôi yếu đuối, đó là lời động viên vụng về của hai đứa em tôi khi tôi xa nhà. Tất thảy những điều ấy xuất phát từ tình cảm thiêng liêng trong gia đình và chẳng thứ ngọc ngà châu báu nào có thể so sánh được.


Khoé miệng tôi đang mỉm cười bỗng vụt tắt, tôi vừa nhận ra tên "siêu trộm thời gian" vẫn luôn trực chờ quanh chúng tôi. Hắn dần lấy đi tuổi xuân của mẹ, để lại cho mẹ những nốt chân chim trên khuôn mặt vốn rất xinh đẹp ngày nào. Hắn lấy đi thân hình vạm vỡ của bố, để lại cho bố những cơn đau khớp đến điếng người. Hắn dần đem những người thân yêu của tôi đi xa và để lại cho tôi đầy rẫy đau thương. Từ khi biết đến quyển sách "Có một ngày Bố Mẹ sẽ già đi" (Losedow dịch) tôi thấy thời gian thật đáng sợ, song chính quyển sách này đã phần nào sưởi ấm tâm hồn tôi trong những đêm đông lạnh lẽo bởi tôi bắt gặp nhiều cảnh ngộ cũng như tôi. Mọi câu chuyện và hình ảnh trong quyển sách đều rất giản dị, mỗi người có thể bắt gặp chính mình trong đó. Mỗi câu chuyện không quá dài nhưng lại khiến tôi thức tỉnh khi đứng trước sự khốc liệt của thời gian.


Khi còn nhỏ, chúng ta ước ao mình trở thành người lớn để vẫy vùng với thế giới bên ngoài,...Càng lớn lên, chúng ta lại tạo cho mình những khoảng cách vô hình với bố mẹ, chúng ta muốn bay lượn ra xa như những chú đại bàng với những ước mơ lớn lao, vĩ đại. Những khát khao to lớn kia khiến ta vô tình quên đi một khát khao là làm sao để bố mẹ đừng già đi. Đúng! Có một ngày bố mẹ sẽ già đi. Tôi sợ đầu bố mẹ phủ đầy tóc bạc, sợ không còn thấy bóng lưng của bố ngồi trước cửa hiên, sợ đôi mắt kia sẽ không còn trông rõ tôi khi tôi từ xa trở về,... Rồi những người sinh dưỡng ta sẽ héo mòn đi theo nhịp nhảy của thời gian và cứ như thế một cách tự nhiên, hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má tôi.


Xuyên suốt quyển "Có một ngày Bố Mẹ sẽ già đi" là những câu chuyện cảm động trong đời thực của hơn 20 tác giả. Trang sách cuối cùng khép lại cũng là lúc tôi nghiệm ra sự vô thường của cuộc sống đa màu sắc này. Sinh ra trên đời vốn cô liêu, bởi con đường hỷ, nộ, ái, ố chỉ có thể bước đi một mình. Nhưng vì có những người thân yêu nên cuộc đời mới đậm hương. Bố mẹ dành cho tôi tất cả những gì quý giá nhất mà họ có. Nhưng tôi biết, năm tháng vẫn qua đi, một ngày nào đó, bố mẹ sẽ rời xa tôi, khi ấy cảm giác an toàn của tôi với cuộc đời lập tức biến mất và chuyện gì xảy đến, tôi dù một lần cũng không dám nghĩ.


Nhan đề "Có một ngày Bố Mẹ sẽ già đi" tưởng chừng sẽ nhuốm màu đau xót, buồn tủi, nhưng khi mở những trang sách, thả hồn mình hoà nhịp đập với từng câu chuyện của từng hoàn cảnh khác nhau tôi mới thật sự hiểu cốt lõi của tình cảm gia đình. Tôi nhận ra giá trị của những giây phút hiện tại với những nụ cười của người thân. Tôi thấy lòng mình ấm đến lạ. Tôi thêm trân trọng những gì mà mình đang có, bởi khi đánh mất, muốn tìm lại e rằng đã muộn…


Sách là vậy! Chúng như tri kỉ của ta, là ngọn lửa chẳng bao giờ tắt! Sách ban cho tâm hồn tôi một luồng sống mới và tôi như thể được nằm trong vòng tay bố mẹ thêm một lần nữa. Tôi không cô đơn giữa trời đông giá rét vì bố mẹ là ngọn đèn ấm áp soi sáng mọi nẻo đường tôi đặt chân đến. Chúng ta không bận rộn như chúng ta nghĩ, cho nên, hãy yêu thương bố mẹ khi còn có thể. Chúng ta không thể chạy trốn được thời gian nhưng chúng ta có thể tạo dựng những khoảnh khắc hạnh phúc với những người chúng ta yêu thương.


Cuối cùng, trong cái lạnh của buổi đêm, tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ với một trái tim vừa được thổi vào một làn hơi ấm tình thương.


P/s: Tôi lựa chọn hình ảnh có cả bầu trời, núi, mặt trời bởi công cha nghĩa mẹ chẳng bao giờ kể hết. Mặt trời chỉ có một, cha mẹ cũng vậy. Cha mẹ sẽ già đi như cách mà mặt trời đang xuống núi. Khi ấy ai sẽ là người cùng con bước đi trên con đường đời đầy chông gai? Những ai còn cha mẹ xin đừng làm đôi mắt cha mẹ ngấn lệ vương…


 

Bài dự thi số 66

Thí sinh tham dự: Trần Thị Ánh Nguyệt

Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách




1.133 lượt xem110 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page