Thí sinh: New Healthy Life (NHL)
Bắc Giang, ngày dịch tháng Covid năm ở nhà
Nhà văn Nam Cao thân mến!
Cháu là con trai của mẹ Nở, cha Chí đây ạ! Có lẽ ông rất bất ngờ khi đọc thư đúng không? Cháu đã lấy hết can đảm của mình để viết ra bức thư này đấy ạ! Vì đại dịch Covid-19, cháu đang cách ly ở nhà nên cháu viết thư gửi ông - việc làm mà cháu vẫn ấp ủ từ lâu. Khi cháu lớn lên cháu mới được mẹ kể lại quá khứ của mẹ cho cháu nghe. Ông ơi, cháu không buồn khi biết mình sinh ra như nào mà cháu còn rất tự hào nữa ông à. Ông nghe nhé...
Cha Chí và mẹ Nở của cháu sinh ra không biết mặt cha mẹ. Mẹ cháu nói ông chính là người sinh ra họ. Theo lời cha mẹ cháu kể ông đã dùng ngòi bút của mình để sinh ra và nuôi dưỡng hai con người khốn khổ, đáng thương ấy! Lúc mới nghe rằng....cha Chí là tên “bợm rượu” và đã giết người nên mới tự sát cháu tủi thân lắm, cháu còn hận sao cha không như một người bình thường để có thể cùng mẹ nuôi cháu lớn lên, sao không cho cháu cảm nhận tình thương của một người cha như thế nào? Cháu có quyền được cả cha lẫn mẹ yêu thương mà! Nhưng rồi, khi biết nguyên nhân, cháu biết tại sao cha cháu như vậy, cháu không hề oán giận cha nữa. Cha cháu tuyệt vời lắm Ông ạ!
Vốn dĩ cha cháu khi sinh ra và lớn lên cũng là một người nông dân lương thiện nhưng cuộc đời nghiệt ngã đã biến cha cháu thành ra như vậy! Cái xã hội ấy đã vằm nát cả một mặt người, cướp đi linh hồn người, phải sống kiếp sống tối tăm của con quỷ. Thật may mắn khi tia sáng cuối cùng đã chiếu rọi, thức tỉnh hơi tàn vẫn đang thổn thức của cái gọi là lương tri trong người cha. Ánh sáng ấy là mẹ của cháu – người đàn bà xấu xí lại sinh ra trong gia đình có mả hủi bị người làng xa lánh. Mẹ cháu vĩ đại lắm! Ông biết không? Mẹ không hề vứt bỏ cháu, cháu vẫn có mẹ. Năm 1941 ấy, ông để cha mẹ gặp nhau. Một bát cháo hành, một tình yêu thương, chăm sóc dịu dàng từ một người đàn bà, cha cháu đem lòng yêu mẹ, cha nhận ra cái gọi là cuộc sống, cái gọi là con người từ đây. Tình yêu của hai con người cùng gánh chịu sự nghiệt ngã của cái xã hội thời ấy đang đượm nồng thì vì sao hỡi người, vì gì mà cha lại ra đi nhanh như thế? Tất cả là tại cái xã hội thực dân nửa phong kiến ấy đã cướp đi quyền sống, quyền ước mơ và cướp đi cả quyền được sống hạnh phúc của cha mẹ cháu ông ạ!
“Dù người đời chỉ trích cha như thế nào con cùng mặc kệ cha hỡi, vì với mẹ cha là người tốt nhất!” Cha ra đi nhưng cha ra đi vì chống lại cái ác. Chính cha đã là một người lương thiện kể từ khi một mình cha đến nhà Bá Kiến chém chết ông ta rồi. Nỗi đau của cha thốt ra: "Tao muốn làm người lương thiện (…) Không được! Ai cho tao lương thiện? Làm thế nào cho mất được những vết mảnh chai trên mặt này? Tao không thể là người lương thiện được nữa. Biết không!" Không cha à! Từ lâu cha đã trở về làm con người thiện lương thuở trước rồi. Hơi ấm của cha gửi lại mẹ để cho con con cảm nhận được rồi.
Ông biết vì sao cháu có mặt trên cõi đời này không? Kể từ khi cha mất, bà cô của mẹ vài tháng sau cũng mất theo (bà mất vì mắc bệnh nặng) mẹ một mình mưu sinh tự lo cho bản thân với đứa con trong bụng mẹ nữa. Khi sinh cháu, bà không vứt bỏ cháu, bà nuôi cháu lớn... để rồi cháu đang ngồi đây viết thư cho ông. Thời ông sống là nạn đói năm 1945, xác người chất thành đống thì thời đại cháu đang sinh sống phải đối mặt với sự đe dọa nguy hiểm của đại dịch Covid-19. Cháu cảm ơn ông! Cảm ơn ông đã viết ra tác phẩm “Chí Phèo”, không có tác phẩm sẽ không có cha, có mẹ cháu sinh ra và cháu cũng không thể để lại những dòng tâm sự này.
Thân gửi!
Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments