Thí sinh: May
“Hãy di chuyển theo miếng Pho Mát của mình và tận hưởng nó!
Mọi chuyện đã kết thúc…hay chỉ là một khởi đầu mới? Tất cả tùy thuộc nơi bạn!”
(Spencer Johnson, M.D.)
Những dòng cuối trong cuốn sách đã khép lại mà dư âm của nó vẫn đang vương vấn trong tim, như có một nguồn lửa mãnh liệt và tôi nghĩ đã đến lúc bắt đầu cho sự đổi thay. Mình sẽ làm những điều mà mình muốn; vượt qua nỗi sợ hãi, xấu hổ và tự phụ của bản thân để giúp cho mình được tốt hơn; đạt được những kỹ năng, xây dựng cuộc sống như mình mong muốn.
Ban đầu, tôi đến với cuốn sách thật tình cờ, ngẫu nhiên, bởi đó không phải là cuốn sách của tôi. Bằng một sự kì diệu nào đó, nó xuất hiện trước mặt tôi vào một buổi sáng đẹp trời. Nghe tên sách thì tưởng là truyện và nó cũng mỏng nữa nên tôi định chỉ đọc qua vài trang. Nhưng càng đọc càng bị cuốn hút và thấy sao mà tôi giống nhân vật Chậm Chạp đến thế, diễn biến tâm lý của nhân vật cũng rất giống tôi, như bản sao thứ hai vậy.
Đối với hầu hết mọi người thì kỹ năng giao tiếp, cụ thể là khả năng nói, trình bày một vấn đề, quan điểm là điều bình thường. Nhưng đối với tôi lại thấy đó là một kỹ năng khá khó. Bề ngoài, khi mới tiếp xúc thì mọi người tưởng tôi là một người tự tin, giao tiếp tốt nhưng bên trong tôi tồn tại một con người khác: một người hướng nội, ngại giao tiếp, có phần rụt rè, nhút nhát. Tôi hiểu rằng tính cách này ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của tôi, đặc biệt đối với một nhân viên kinh doanh như tôi thì lại càng không nên như vậy. Đã bao lần tôi tự nhủ với bản thân là phải luyện tập nói năng cho hẳn hoi, “Ăn không nên đọi, nói không nên lời” thì làm được gì. Vậy mà tôi không làm được, cái kén trong tôi quá lớn. Hoặc cũng do bản tính tự phụ rằng mình nói vẫn tốt mà, đâu cần luyện tập. Nhưng khi đọc cuốn sách thì tôi thấy như có một hồi chuông đánh thức tôi.
Tôi tự đặt ra thử thách cho bản thân: 30 ngày liền dậy vào 5h sáng, đọc sách 30 phút thành tiếng, ghi âm và nghe lại giọng đọc của mình. Rồi phát biểu cảm nghĩ bằng lời sau khi đọc sách, hoặc trình bày quan điểm về một vấn đề bất kì như một sự tự nói với bản thân. Sau một thời gian, tôi có sự phân tích rõ ràng về giọng nói của mình như: chất giọng, phát âm, âm lượng, ngữ điệu, truyền cảm…và những lỗi mà mình hay gặp phải. Tôi bất ngờ khi thấy giọng nói của tôi khá hay, nhẹ nhàng và truyền cảm. Bên cạnh đó, cũng tồn tại nhiều nhược điểm là: nói chưa tròn vành rõ chữ, nói lắp và hay bị vấp. Khi trình bày một vấn đề thì chưa có sự logic, thuyết phục. Tôi tự cười một cách xấu hổ với bản thân rằng tôi nói không tốt như tôi vẫn tưởng, có chăng trước đây chỉ là sự tự biện minh cho bản thân, cho nỗi sợ hãi, tự kiêu để trốn tránh việc phải thoát ra khỏi vùng an toàn.
Sau một thời gian luyện tập, tôi thấy giọng nói của mình tốt hơn: lưu loát, rõ ràng và truyền cảm hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn cần phải luyện tập nhiều để có một giọng nói ưng ý. Tôi cũng nhận thấy rằng tự nói với bản thân cũng khá hiệu quả, giúp tôi có tư duy rõ ràng, mạch lạc và bình tâm hơn khi nhìn nhận một vấn đề. Tôi cảm thấy vui và tự hỏi rằng tại sao mình lại không làm điều này sớm hơn.
Bằng sự chân thành, tôi muốn gửi lời cảm ơn tới tác giả Spencer Johnson, người viết lên cuốn sách “Ai lấy miếng Pho Mát của tôi”, người đã truyền cho tôi sức mạnh để bung ra khỏi cái kén, giúp tôi tận hưởng niềm vui từ những điều nhỏ bé mà tưởng chừng như sẽ không thể có được.
Pho Mát của tôi là gì? Tôi nhen nhóm lên nhiều ý tưởng, nhiều con đường trong Mê Cung để đi đến kho Pho Mát của mình và tất nhiên, tôi sẽ thực hiện chúng như lời tự hứa với bản thân và lời cảm ơn tới tác giả.
Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments