Tác giả: RFBedding
Chào chú Haruki Murakami.
Khi con giằng xé vật vã trong tuyệt vọng, chú ạ, "Rừng Na Uy" của chú tình cờ xuất hiện trên giá sách của con.
Khi con mở những trang sách ấy, chú đã CHẲNG cứu rỗi linh hồn con, KHÔNG ngăn con dừng đau khổ, và cũng KHÔNG cả vực dậy tinh thần con.
Nhưng nhờ chú, con đã bắt đầu cuộc phiêu lưu kỳ lạ vào cõi nội tâm đầy bí ẩn, hòng truy tìm cái bản ngã sau cùng cho chính mình. Thứ bản ngã mà con phải tự đấu tranh để lựa chọn và trở thành.
***
Chú đã sống, theo đúng theo đúng nghĩa của từ này.
Mỗi nhân vật trong câu chuyện của chú đều là những bản thể thuần khiết nhất, bởi họ có thể hạnh phúc, có thể đớn đau, có thể có muôn vàn cảm xúc khác nhau. Đấy mới chính là con người. Không dán mác tính cách, bản chất, chú đã để những nhân vật của mình thực sự sống, thực sự yêu và thực sự khổ đau. Chú cũng chấp nhận cái thế giới đầy những mảnh vỡ, những hỗn mang thay vì cố tạo ra một thế giới hoàn hảo, được ngụy tạo kỹ càng mà mọi người muốn thấy. Rừng Na Uy, bởi vậy, đã làm được điều vĩ đại nhất của một cuốn tiểu thuyết, đó là bước ra khỏi trang sách và hoàn thiện chính bản thân người đọc là con.
***
Một Naoko đau đớn vì cái chết của Kizuki, người yêu quá cố của cô, dằn vặt bản thân vì thứ cảm xúc đặc biệt cô dành cho Watanabe, và cả cách cô khốn khổ điều trị căn bệnh “quên lời” của mình. Không có chân lý nào có thể làm dịu được nỗi đau buồn khi chúng ta mất đi một người yêu dấu. Khi tiến từng bước về cuộc đời cô, con bất giác dừng chân ở điểm cuối trong cuộc phiêu lưu của Naoko.
Cái lời thoại một đêm trước khi chết của Naoko đầy ám ảnh : "Em đã muốn cứ như thế mãi mãi, nằm trong vòng tay của cậu ấy cho đến hết đời. Nó tuyệt đến thế đấy chị ạ". Con hiểu ra một điều rất đơn giản: bất cứ chúng ta, ai cũng xem hạnh phúc là đích đến cuối cùng. Hạnh phúc là chất gây nghiện, vì nó xoa dịu những nỗi đau và để những nỗi đau ấy tràn ra khỏi cõi lòng. Sự mãn nguyện ấy chỉ đến một lần thôi và nó sẽ không bao giờ quay trở lại. Đó phải là cái gì đó chắc chắn chỉ có một lần trong đời.
Khi bị lay động đến tầng sâu nhất của trái tim, những lớp khiên đổ sụp. Một nỗi sợ nguyên thuỷ thức tỉnh trong tâm hồn Naoko: nỗi sợ bị bỏ rơi và cô đơn. Sợ đến chối bỏ tất cả yêu thương ấy, để không phải vỡ vụn ra, như Naoko đã nói: "Em chỉ không muốn ai vào trong em như vậy nữa. Em chỉ không muốn bị xâm phạm như vậy nữa- với bất kỳ ai".
Và cái chết đã đến với Naoko nhẹ nhàng như thế. Không cường điệu hoá, không đạo đức giả, cái chết của chú là điểm nhấn cao nhất, hoàn hảo nhất, là sự tổng hoà trên cả tuyệt vời của những nỗi đau không bao giờ có lời giải, những mất mát không thể đo đếm và cả những tật nguyền tâm lý chỉ có thể xảy ra ở thời đại này. Nhưng, điều tuyệt vời hơn cả ấy là, chú đã không phủ nhận cái chết, mà thừa nhận cái chết là có thực hay “cái chết là một phần của sự sống”.
Con bắt gặp mình xúc động khi Reiko ôm Naoko lần cuối, dù đã biết là cô ấy sẽ chọn cách tự tử để chấm dứt cuộc đời, nhưng cô ấy đã không ngăn cản Naoko. Bởi vì cô hiểu, chỉ khi những nỗi đau đã vượt qua những lằn ranh cuối cùng và cái chết hiện lên như một vị cứu tinh, cái chết ấy mới nhẹ nhàng đến thế.
Tác phẩm gần như đã chấm hết sau cái chết của Naoko, nhưng lại mở ra một chương mới trong cuộc đời của con. Chú đã thức tỉnh được con, ở phân cảnh cuối cùng, rằng cái chết vẫn chưa phải là lựa chọn: “Chúng tôi còn sống, chị và tôi. Và chúng tôi chỉ nghĩ đến chuyện tiếp tục sống”. Xin cảm ơn chú đã để Reiko và Watanabe cùng nhau khóc cho cái chết của Naoko, để con biết trân trọng rằng, mình-vẫn-còn-SỐNG.
Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Bình luận