top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

Bức Thư “Gửi Tác Giả Ngô Tất Tố”

Thí sinh: Nancy Nguyen


Thư gửi Ngô Tất Tố,


Ông ơi, con viết những dòng này khi đang là một người phụ nữ trạc ba mươi, có nhiều thứ trong tay ngoại trừ hạnh phúc. Nói nghe chua chát ông nhỉ, bởi lẽ, đã không hạnh phúc thì có bao nhiêu thứ khác cũng chẳng nghĩa lý gì.


Con từng đọc nhiều tác phẩm trong và ngoài nước, duy chỉ đến khi đọc lại Tắt đèn vào năm 2021, con mới có niềm xúc cảm dấy lên rằng: mình còn sống. Mỉa mai làm sao, khi con được đọc tác phẩm từ những năm cấp hai, nhưng chỉ thấu và hiểu chừng mười lăm năm sau đó. Những ngày xưa cũ, con đã thương và đồng cảm với chị Dậu, theo cái cách một đứa trẻ xót xa cho mẹ của mình, con đã luôn viết về chị Dậu dưới góc nhìn của cái Tí. Nhưng không hiểu sao, những ý tứ lẫn cảm xúc ngày ấy thường bị gạch bỏ, đơn cử vì nó không dựa trên sách văn mẫu mà cô giáo yêu cầu. Con thấy mình lạc lõng khi phải sống thật với cảm xúc, con thấy mình bị bỏ rơi nếu dám sáng tạo trong văn chương, con thấy mình thua cuộc nếu tiếp tục tin vào những điều mình cho là đúng. Một đứa trẻ mười mấy tuổi, rốt cuộc đã không giữ được chính kiến và tình thương yêu nhân vật cho riêng mình, trước cuộc chiến “Điểm số”. Con, đã hèn nhát quên đi tình cảm xót xa của một đứa con gái mười-bốn dành cho một người phụ nữ hai-tư, viết ra những điều con không đồng cảm (nhưng văn mẫu và giáo viên thì có), để đổi về những điểm số tròn đầy.


Giờ đây, khi đứng ở vai trò một người phụ nữ, khi tuổi đã lớn hơn chị Dậu năm nao, con giật mình thấy những thương cảm năm xưa vẫn nằm yên trong tiềm thức. Chỉ khác là có thêm sự thấu cảm, giác ngộ của người từng trải mà chẳng sách vở nào đem lại. Con rùng mình khi ông viết về phụ nữ còn cay đắng hơn bản thân họ có thể xót xa cho mình, và sau gần một thế kỷ, giá trị vẫn vẹn nguyên. Những bài học của thế kỷ trước hoàn toàn tương quan với thế kỷ này, chỉ là ở những hình thái khác. Sự quan liêu, bóc lột, xu nịnh vẫn còn đó; nhưng rồi vẫn tồn tại những tố chất cao đẹp là tình làng nghĩa xóm, tình yêu thuần khiết vợ chồng, sự hiểu biết và hy sinh của người nhà cho nhau.


Con trân quý ông vì cái cách ông thương quý đồng bào nói chung và đàn bà phụ nữ nói riêng. Sự thấu cảm này chỉ tồn tại khi đủ thương, đủ tinh tế và để tâm, để rồi đem lại một kiệt tác văn học có giá trị hiện thực lẫn nhân đạo đến tận giờ phút này. Cảnh chị Dậu đứng lên đánh lại cai lệ, đã luôn là hình ảnh đẹp đẽ ngoan cường từ sách vở ra đến đời thực. Nó ẩn dụ cho việc tức nước vỡ bờ, có áp bức ắt có đấu tranh.


Chúng con của hiện tại, may mắn được sống trong xã hội liêm chính và hiện đại hơn, chẳng có cai lệ nào đến đánh đập, cũng chẳng có ông Nghị Quế nào bắt bán con bán chó. Chúng con cơm no ba bữa (còn có thêm rất nhiều trà sữa), nhà cửa không vá không dột, vậy mà, hỏng mấy ai thấy mình đủ. Chúng con ăn cá hồi, thịt bò, giò heo vậy mà cũng không khỏe và nhiều sữa như chị Dậu, ăn mỗi củ khoai mà đủ sức cho cái Tỉu bú, chạy vạy lo cho chồng, xông lên đánh cai lệ. Chúng con không bị ai áp bức, nhưng hễ ra lại thấy mọi người đòi đấu tranh. Họ ức chế với cấp trên, họ không bằng lòng với khách hàng, họ phàn nàn về cuộc sống, mà đó lại toàn là kết quả do họ lựa chọn. Lạ đời!


Giá mà được gặp ông, con sẽ đem cuốn vở làm văn năm lớp 8, bị giáo viên phê là không đúng ý tác giả. Hỏi ông rằng, nó có thật sự sai?


Sài Gòn, 10/ 05/ 2021.

Con, Nancy.


Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!


(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


______________________________

Bookiee - Sách là niềm vui

7 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comments


bottom of page