Tác giả: Đinh Toàn

Quảng Ninh, ngày 22 tháng 5 năm 2021
Thân gửi cô Tư.
Con viết thư này để cảm ơn cô vì đã mang đến thật nhiều sự chiêm nghiệm và sự thay
đổi nhận thức cho con. Con không phải là một độc giả trung thành của cô, con chỉ mới đọc xong một cuốn tản văn “Hành lý hư vô” mà cô mới xuất bản cách đây chừng hai năm. Thế nhưng, con chẳng hiểu sao, cái nỗi buồn man mác và những suy nghĩ sau khi đọc những mẩu chuyện trong cuốn sách ấy cứ lảng vảng trong tâm trí con, khiến con “sợ” phải đọc tiếp những tác phẩm khác của cô, “sợ” phải ngẫm nghĩ để tiếp tục trưởng thành.
Cảm ơn cô vì đã viết một cuốn sách tràn đầy cảm xúc và cho con được phép hóa thân
thành nhiều nhân vật trong những mẩu chuyện nhỏ của cô. Con đã được gặp rất nhiều
người: lam lũ có, nghèo đói có, cô đơn cũng nhiều; nhưng họ tựu chung đều mang
trong mình một năng lượng vô hình nào đó, khiến cho họ trở nên nhởn nhơ, vô lo vô
nghĩ hay đến cả “vô nhiễm” với những mớ giấy bạc mà họ còn chẳng đếm được có
bao nhiêu số không đằng sau; khiến họ chẳng buồn cố gắng “neo lại bóng mình” trên
cõi trần gian bằng cách xây một cây cầu, viết một cuốn tiểu thuyết để tiếng tăm còn
vang mãi. Vũ trụ cô vẽ ra hoàn toàn xa lạ với những người sống giữa sự đô thị hóa
từng ngày như con, làm con phải đặt biết bao nhiêu dấu hỏi cho cái người ta gọi là
“biết sống”,”biết hưởng thụ”, hay cho câu thơ mà lâu nay trong trường lớp chúng con
vẫn được giảng dạy: “Đã mang tiếng ở trong trời đất/ Phải có danh gì với núi sông”
(Nguyễn Công Trứ).
Cảm ơn cô vì một bài học to lớn về sự trân trọng. Qua “Khách”, “Dưỡng chất vô
hình”, con đã nhìn lại và quý trọng hơn cả những giây phút được gần gũi bên gia đình, những điều mà trước giờ con coi là điều hiển nhiên. Rồi tới “Không gói được sông" và “Hồ đi tìm vọoc“, con được lên núi xuống sông, chứng kiến cảnh con nước đầu
tháng đã vỗ ướt hàng ba hay những con vọoc chân nâu mới ngày nào còn bắt rận cho nhau nay chỉ còn được lưu giữ qua những bức ảnh mờ nhòe của chú Hồ. Biến đổi khí hậu, tan băng ở địa cực, động vật mất đi môi trường sống; đôi khi vẫn còn ngoài mối lo của những người dân điêu linh ở sông Cái Lớn, nhưng ai cũng biết, chẳng phải chỉ họ đưa những vấn đề nhức nhối ấy ra khỏi đầu của mình.
Con cảm ơn cô thật nhiều vì đã đặt ra cho con một câu hỏi mà chỉ tự mỗi người mới
có thể trả lời cho mình “Liệu ta có thực sự cần nhiều đến thế không?”. Nhiều đồ đạc
có cần thiết để “lấp nổi biển trong lòng”; tiền tài, danh vọng, lầu son gác tía có đem
đổi chác được khi đã nằm xuống? Người ta có cần sự dỗ dành không khi mà cái
“không sao đâu”, “sẽ có cách” chẳng còn nghĩa lý khi trong cảnh khốn cùng? Cần không mấy tràng khóc, một cái ôm khi cách những mối quan hệ biến dạng sau những
cuộc chuyển dời đã hiển hiện?
Con thật may mắn vì đã khám phá được một cuốn tản văn “hợp vị” như vậy. Nhưng
con biết, tất cả các câu chuyện được để mở, như là những lời bỏ ngỏ của cô rằng
chẳng có cách sống nào là sai hay đúng. Tuy nhiên, chúng con không chắc mình có
lựa chọn. Áp lực của xã hội, của thứ bệnh thành tích đang đè nặng lên chúng con:
sống chậm mà tận hưởng những gì đẹp đẽ nơi miền khuất mặt thì như đang tuột dần
các cơ hội, lựa chọn thứ vị trí bên lề không ngả theo gió nào thì bị coi là thấp hèn,
thiếu chí hướng. Nhiều lúc con tự hỏi sống cho người hay cho mình mới là triết lý
sống? Chọn sống cho mình liệu có được yên ổn?
Cuối cùng, tôi cảm ơn cô Vẹn, người mẹ trong “Biết sống”, bà già trong “Qùa không
đợi”, “thằng” Chơn – những nhân vật mà tôi yêu quý nhất và cả những nhân vật còn
lại. Cảm ơn vì đã mang tới cho tôi những câu chuyện đầy tính suy tưởng, làm tôi ngộ
ra nhiều chân lý sống và làm tôi rút ra hai hành trang đầy quan trọng trong vali hư vô
của mình: chém vào nước cũng để lại sẹo và sự lãng quên, đôi khi, lại là thứ giá trị
nhất.
Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Bình luận