Thí sinh: Nguyễn Mỹ Uyên.
Thương gửi chú John O’Leary,
Chú John thương mến, trước khi nói về câu chuyện của chú, con muốn kể chú nghe một chút về con.
Một năm trước
Rầm…
Một chiếc ô tô đâm sầm vào con khi con đang trên đường đi học, con hét lớn, rồi chẳng biết gì nữa. Trong cơn mê sản, con nghe tiếng xe cấp cứu hú lên liên hồi, tiếng gào khóc và rồi tất cả trở nên yên ắng. Con tỉnh dậy trong bàng hoàng, cả người đau đớn, không có một chút sức lực. Gương mặt xanh xao gầy gò của mẹ co lại, rồi dần giãn ra khi đôi mắt con từ từ hé mở, mẹ lập tức chạy đi gọi bác sĩ.
Con đã nằm bất tỉnh một tháng, bác sĩ nói rằng cơ hội sống sót rất thấp, con tỉnh dậy là một điều kì diệu, nhưng để con đi lại được, không phải là rất khó, mà là không thể.
Choáng váng. Tại sao lại là con?
Con với cánh cửa một tương lai đầy hứa hẹn đóng sầm lại. Nỗi buồn hằn lên ánh mắt mẹ khi niềm hy vọng của mẹ trở thành một cái xác, đúng là một cái xác với đầy băng gạc quấn quanh người.
Hơn ai hết, con tuyệt vọng và ghét chính mình, ghét cuộc đời bất công với mình, chẳng tha thiết sống tiếp làm gì. Hơn một tháng sau, tình trạng cơ thể của con ngày càng xấu đi, còn tâm hồn con thì đầy những đau khổ, con chỉ mong mình mau chết.
Một ngày như mọi ngày, vẫn đau , vẫn chán chường. Sơ An-người con rất mến, đến thăm con. Thế mà con cũng không cười nổi, sơ không nói gì nhiều ngoài dăm ba câu hỏi bâng quơ. Hơn ai hết, sơ An sợ làm con mặc cảm. Trước khi về, sơ kịp dúi vào tay con một quyển sách, sơ nói: “Đây là thư Chúa gửi em” và đó chính là lúc câu chuyện của chú bước vào cuộc đời con, quyển sách “Đừng tồn tại, hãy sống”.
Chú John biết không? Con từng nghĩ cuộc đời con là bi kịch thảm hại nhất trên đời với một thân thể tàn tật, gương mặt đầy sẹo và một hơi thở yếu ớt chẳng biết sẽ bị lấy đi bất cứ lúc nào.
Nhưng câu chuyện của chú giúp con nhận ra rằng, là một con người, con có khả năng đón nhận và vượt qua đau khổ để tạo nên kì tích của đời mình. Khi chú có một phần trăm cơ hội sống, chú đã nắm lấy.
Còn con, tại sao không?
Thì ra những năm tháng đau khổ tột cùng, nếu không đánh bại được ta, nó sẽ tôi luyện lòng dũng cảm, nhẫn nại và biết ơn.Con biết ơn vì vẫn còn đây hơi thở của sự sống, dù yếu ớt. Con tin, còn sống là còn tương lai, rồi cuối cùng mọi thứ sẽ tốt đẹp, nếu chưa tốt, thì đó chưa phải là cuối cùng. Nếu oxi là sự sống của thể xác thì niềm tin chính là sự sống của tâm hồn, đúng không chú?
Thật bất khả khi muốn kiểm soát những gì xảy ra với đời mình, nhưng đón nhận với thái độ thế nào thì do mình lựa chọn, chú nhỉ? Nhìn đau khổ như một cơ hội để thử thách chính mình, những tháng ngày ở bệnh viện có lẽ là lúc con tạm dừng chân để nhìn lại những gì mình đi qua và chuẩn bị cho những gì sắp xảy đến, dù lần nghỉ chân này hơi…hơi lâu, hơi đau đớn.
Con nhận ra điều kì diệu của tình yêu. Tình yêu nơi đôi mắt của mẹ, nhẫn nại yêu con ngay cả khi con vô dụng, xấu xí và trở thành gánh nặng. Tình yêu nơi những quan tâm chia sẻ của sơ An, các y bác sĩ, cô lao công bệnh viện và tất cả những ai đã yêu thương con.
Giờ đây, khi con viết những dòng này, con đã khỏe hơn và ngồi dậy được. Ngoài kia cửa sổ, gió vẫn ngân nga hát, chim vui vẻ nô đùa, trong một phòng bệnh nhỏ, con nghệch ngoạc viết lên câu chuyện của mình, biết đâu, sau này con có thể giúp người khác như chú từng giúp con? Chốc chốc tiếng xe cấp cứu hú lên liên hồi, mùi thuốc sát khuẩn nồng nặc, nhưng có vẻ con đã quen. Con lặng lẽ chắp đôi tay nhỏ lên ngực, khẽ nhắm mắt nguyện cầu cho chú được sống hạnh phúc và cho những ai đang đau khổ tìm thấy niềm tin.
Mỹ Uyên.
Hãy cho Bookiee biết cảm nhận của bạn về bức thư hay về cuốn sách này nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
_____________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments