top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[47] Rồi kỉ niệm nào cũng thành một sực nghĩ?

Tôi tự hỏi có thi sĩ nào sẽ tự quên những kỉ niệm cũ khi mãi ôm trọn từng mảnh vỡ mòn mỏi những nàng thơ, chàng thơ?



Thơ cứa rách thực tại hồn nhiên. Để mặc ảo ảnh sinh hư trôi quanh. Nở hoa.


Thơ.


Tôi đến với thơ tự do trong một đêm không gian xung quanh chuyển mình khiến tôi nhận ra 15 đã già? Đến mãnh liệt hơn trong một chiều khác, chiều gió mang ảo ảnh đâm chồi xuyên tay, cắm thủng các tĩnh mạch chảy về tim. Nở hoa


Bước vào tôi một


“Anh chỉ là sực nghĩ của em thôi” mạnh mẽ đến mức tôi đã quẫn trí coi nó là khúc hát tự sinh. Một khải hoàn ca báo hiệu những lộc chiều hôm ấy đã bung.


Rồi…


Có sực nghĩ nào sẽ nằm trong hộc kẹt. Có sực nghĩ nào thôi kẹt trong tiềm thức. Ôi sực nghĩ! Vỡ anh dằm trong não, ứa màu mỗi gắng cố bức ra.


Nguyễn Thị Thanh Lưu viết về tình vất vưởng những dòng thơ. Mơ màng qua những kỉ niệm. Tồn đọng ý nghĩ. Tình, ai chả nghĩ. Và vì mình, tôi vẫn nghĩ. Còn anh, một "sực nghĩ".


"Anh rốt cùng là

một sực nghĩ của em thôi

Làm gì có loài hoa nào thơm mãi về sau

…sực nghĩ của em thôi…"


"Sực nghị" là cả một sự bao biện, một đồng cảm, một sinh thời ảo giác. Anh- "sực nghĩ" suy tàn hay chỉ cố suy tàn thôi? Phải chăng tôi xem anh như một hương thơm phảng phất, một gió mùa nghèo kiệt, một kỉ niệm phai màu để tự nhắc tôi "không thể sống hoài trong kí ức" hay để bảo tôi: Anh, hoài mong?


Chả là những sực nhớ, trôi qua nhanh, khắc chốc, mờ nhạt thì ắt từng đề huề, quyện, chậm rơi. Những bụi đường, những thứ mảnh khảnh chui vào da, tóc, óc. “Bụi đường day dứt”!


Nhưng anh, thứ em cần đầu phải là nhắc nhớ. Nhưng anh, thứ em cần đâu chi cái nhớ "mắc kẹt". Rồi anh, khi cái cháy Hạ chợt tắt, bao hoàng hôn vụn vỡ rơi, bao lời chờ dịu cơn gió Thu, để mùa đơn độc, hạ độc trái tim "hun hút ngược về" ở nơi anh dừng chân. Thanh Lưu đã khóa vẹn những hoài mong của mình bằng con chữ hay day dưa không thể "Đoạn tình"? Nhưng rõ, bất cứ ai đã đau, sẽ đau cùng con chữ, tìm một lời ru. Một điệu dằn kéo:


"Em muốn kết thúc thật nhanh

Bài thơ tình đã đứt rời vần điệu

Mà chẳng thể nào gieo nổi dấu chấm câu"


Liệu có "sực nghĩ" nào cũng thoáng qua như thanh âm vừa nhanh vừa mạnh của nó. Hay trôi qua lắng lại nồng nàn như từng nốt hương giữa, đầu, cuối. Như bergamot không chỉ dừng ở chua thay? Và như mùi hoa "sực nồng lên tà áo". Sực nghĩ thôi nhưng đắng cay mỗi lần nhắc. Nào đâu em kết nhanh được những vần điệu? Khi vốn lời này đã đau buốt chua cay. Em đau đáu về một dấu chấm câu. Em đâu chi tìm nó để kết mảng thơ "da diết" em. Em kết nỗi đau này.


Thật có nỗi đau nào cũng hết?:


"Em bất lực rồi

Nỗi buồn không thể chết"


Niềm đau rốt cùng rồi sẽ đến tự hối lỗi, nỗi an ủi duy nhất rằng anh sẽ cuốn về bên em:


"Mặt trời lên

nhức nhối

Anh

Anh

Anh"


Không ai sai trong một mảnh tình. Nhưng ai sẽ bắt tình về khi tình đã hết. Em oằn mình nhức nhối gọi lỗi em. Và "Anh", đại từ đó đẹp như mơ, lung linh nhảy cẫng lên trong trí em. Đại từ "Anh" sáng chói hồn thánh trong vần thơ tiếng Việt. Em có thể…"Lập tôn giáo ANH" ?


Nhưng anh, em phải giữ lòng cho tạnh ráo…


Và các mùa sẽ mãi không bao giờ thừa. Xuân đem xanh đến bên cành. Hạ non cháy rụi mọi ánh đèn đêm. Thu về nhạt dần gió mây. Đông cắt đông gặt những màu đã vơi. Đông hiu hắt, gần đông da nứt nẻ,những kỉ niệm buồn chui rúc vào các khe, để mãi rồi sẽ chẳng lành? Nên, hãy:


“Rũ sạch những bụi đường day dứt

Gió mới thơm thơ như nụ hôn đầu”


Bởi có chăng một tình nào vẫn mãi đọng, vũng nước nào không thôi bay, “có chiều nào rồi chẳng thành đêm”? Hỡi ơi khúc hát kiệt quệ, từ ngữ lượt thượt trôi, những dòng thơ lê lết phiền muộn. Rồi sau tất thảy ta ơi, chính ta sẽ đứng vững vàng như khúc gỗ đã rỗng, đã chẳng còn phải nuôi xanh những mầm lá, đã chẳng còn phải…gắng gượng vì một ít mọt sâu.


Tôi tự hỏi có thi sĩ nào sẽ tự quên những kỉ niệm cũ khi mãi ôm trọn từng mảnh vỡ mòn mỏi những nàng thơ, chàng thơ? Có thi sĩ nào sẽ tự khâu lại vết thương của họ khi mãi vạch ra tìm lại những hồng cầu ngày hôm đó. Và khi nào trái tim trở về đúng nghĩa? Chỉ biết đập và đập. Nhưng tôi biết. Họ cuồng si. Trăng lên cùng lúc triều cường. Thơ dưỡng họ xanh ngần


Và thơ cũng dưỡng những điêu ngoa, câu chữ không bao giờ là thật.


Kết tập thơ,


Tôi chả biết,


Thơ ảo ảnh, thơ mơ hồ,


Những điều siết chặt vô biên


Vào một mùa khí trời thiêng liêng


cho thuần khiết, hóa đông những mạch máu


Để rồi vào xuân


Vỡ từng khắc


Hồng cầu lại tuôn bơi


Những hơi thở lại tràn đầy hơi nước


Tôi lại thở toang một vùng trời


Nhưng đông


Tôi cùng kiệt


Trú mình.


Đời rút kiệt hồn nhiên

Đời va ta sứt mẻ

Ta còn lại gì?

Một xác thân không


Trích Tập đánh vần mình



 

Bài dự thi số 47

Thí sinh tham dự: Võ Quang Anh

Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách







100 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page