top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[11] “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi”: Khúc ca dịu êm chốn nhân gian

Đã cập nhật: 19 thg 11, 2022

Chính vì “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi”, nên được tôi trân quý bằng cả trái tim.



Tiết trời lập đông lúc ấm lúc lạnh, lòng tôi vẫn luôn bồi hồi về bản tình ca sâu lắng mà nhà văn Bạch Lạc Mai hòa tấu trong từng trang sách. “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi” buộc người đọc phải chậm lại mà ngẫm nghĩ, chậm lại mà thưởng thức sự tinh tế ẩn sau mỗi câu chữ giản đơn.


Tôi ở những năm 18-23 tuổi quá sốt sắng chạy theo cuộc sống hoa lệ, mải miết lo cơm áo gạo tiền vì sợ tháng năm chẳng đợi ai. Cũng bởi thế nên tôi tự rước về mệt mỏi lao tâm, chồng chất suy nghĩ và không thể an yên giấc nồng. May thay, tôi hữu duyên biết tới áng văn của ẩn nữ tài sĩ Bạch Lạc Mai. Ngay từ khoảnh khắc đọc đôi ba dòng đầu tiên, tôi đã biết rằng cuốn sách là liều thuốc chữa lành tuyệt diệu mà mình đang tìm kiếm.


Đọc tựa đề, có thể bạn sẽ nghĩ cuốn sách kể một câu chuyện tình yêu lứa đôi đầy cảm động. Nhưng thực chất, đây lại là khúc nhạc không lời mang theo sự cảm khái về nhân tình thế thái. “Người” có thể là tôi, là bạn, là phong cảnh mà ta từng đi qua hay những kỷ vật khắc ghi dấu ấn của thời gian… Gặp được “người” ở kiếp này giống như một sự tương phùng đẹp đẽ, cho dù gắn liền với sự bi thương hay vui vẻ, ta vẫn nên mở rộng lòng mà đón nhận.


“Quá khứ có biết bao chuyện không được như ý nguyện, cũng không cần hối hận nữa, không tiếc nuối, không vương vấn. Nếu như gặp lại được người yêu mến, thì cũng chẳng còn động lòng, càng không nảy sinh tình cảm, chỉ coi đó là cuộc gặp gỡ đẹp nhất thế gian, đi qua là xong. Hoa nở có mùa, hoa rụng có lúc, tôi chính là người đi qua cả rừng hoa, không một chiếc lá vương trên áo.”


Đối với một người luôn nặng lòng với quá khứ giống tôi, nghe xong đoạn nhạc này tựa như được thức tỉnh. Cuộc đời vốn rất ngắn, mọi chuyện trên thế gian có bắt đầu thì cũng có kết thúc, nỗi buồn đã qua rồi không nên chìm đắm quá sâu. Chi bằng hãy cứ coi là gió thoảng bên thềm, hay là một nhật ký thanh xuân nên được cất kỹ trong ngăn tủ. Thay vì bỏ phí thời gian cho những việc không thể thay đổi, tôi nghĩ mình nên tận hưởng từng giây từng phút đang diễn ra, chuẩn bị một tâm thế sẵn sàng đón nhận ngày mới.


“Trên đời này không có sự an định vĩnh viễn, cũng không có phiêu dạt vĩnh viễn. Yên lòng với hiện tại, giản dị tự kiên trì, vui buồn tan hợp là chuyện buộc phải trải qua của đời người, tốt hay không tốt, cũng đều sẽ trôi qua cả.”


Bạn đừng sợ bốn mùa đổi thay, “người” đến hay “người” đi vốn dĩ là lẽ thường tình. Hãy luôn bình tĩnh tiến tới tương lai, lẳng lặng ngắm phong hoa tuyết nguyệt và dành trọn tâm tư cho những việc sắp tới. Để khi ta ngoảnh đầu nhìn lại, nhân gian như gấm thêu không có điều gì nuối tiếc. Việc tận hưởng từng khoảnh khắc an yên trong cuộc sống cũng là một kiểu tu tâm dưỡng tính.


Sau khi thưởng thức trọn vẹn cuốn sách, tôi nhận ra bấy lâu nay mình cứ theo đuổi niềm hạnh phúc ở chốn nào đó rất xa, nhưng lại không biết nó ở ngay trong chính con người mình. Phồn hoa trên đời có biết bao nhiêu thú vui khiến người ta say đắm, nhưng đâu thể trường cửu vĩnh viễn. Chỉ cần bạn giữ tâm hồn tĩnh lặng điềm nhiên, không quá cưỡng cầu, chẳng phải hạnh phúc sẽ luôn tái sinh và nảy nở ngàn năm như một hay sao?


Chính vì “Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi”, nên được tôi trân quý bằng cả trái tim.


 

Bài dự thi số 11

Bút danh: Miên

Cuộc thi viết Trú đông: Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách


1.310 lượt xem15 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page