top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

Bức Thư “Thiên Thần Nhỏ Của Tôi”

Thí sinh: Dương



Bến Tre, ngày 22 tháng 5 năm 2021


Gửi bác Ánh.


Chào bác, cháu là một người hâm mộ nhỏ của bác. Cháu chỉ mới đọc sách của bác chỉ mới gần một năm thôi.


Một buổi chiều tình cờ tại trung tâm học liệu, cháu thấy được một cuốn sách của bác. Thật ra, lúc đó quyển sách mất bìa nên cháu cũng không biết của ai. Vậy mà, quyển sách ấy đã thay đổi được cháu, nó còn giúp cháu biết ước mơ.


Gửi những câu chuyện hồn nhiên của tuổi thơ, xen kẽ một chút tình yêu đầu đời. Trong trẻo, ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua. Có đầy rẫy mơ mộng và chút tiếc nuối sâu lắng.


Trong tất cả cuốn sách cháu thích, cháu thích nhất truyện dài Thiên thần nhỏ của tôi. Một chút nhẹ nhàng và ý nghĩa, lại thêm vài giọt nắng chiều buồn rười rượi những ngày đã đi qua. Hơn cả, cháu thấy mình đâu đó trong cậu nhóc Kha. Một đứa trẻ hồn nhiên trong sáng, thích những thứ đơn giản, bình thường. Những bụi cây, tán lá và khoảng sân sau của cháu. Khu vườn có mận, có xoài, có khế và đặc biệt có cả cái giếng. Cháu nhớ mình vẫn hay ngồi thả từng chiếc lá, cọng cỏ xuống dưới. Ngóng chừng cho tới khi rơi tới đáy, thấp thỏm chờ vọng lên tiếng lăn tăn êm ả rồi tròn mắt cười. Tiếng rơi nhẹ nhàng, tiếng cười hồn nhiên.


Từng hồi ức trở về với cháu, hoa biết nói, lá biết đi ngủ. Tiếng của luỹ tre sau nhà xào xạc trong gió, cháu đã quên. Quên vì những hồi ức buồn, lá không còn rơi nhè nhẹ, mây chỉ còn là mây. Cháu không còn là nhóc Kha nữa. Số phận cháu là cô bé Hồng Hoa. Cô bé hồn nhiên ấm áp, vị tha biết mấy. Một thiên thần nhỏ to lớn, vui vẻ chơi đùa cùng với những người đã lấy đi thiên đường của em, em còn sợ nhóc Kha sẽ buồn khi biết về em. Một cô bé sao có thể đẹp đến thế.


Cháu thấy rõ khuôn mặt bé Hồng Hoa trong từng câu chữ, đôi mắt to tròn cùng nụ cười duyên, má lúm đồng tiền rạng rỡ lên mỗi khi nhóc Kha chọc em cười. Hai lúm đồng tiền dễ thương ác. Cả sự lém lỉnh trong ánh mắt của nhóc Kha nữa. Cả ngôi nhà. Cầu thang với 24 bậc nhảy ếch, cửa sổ có nan hoa bằng sắt hướng ra khu vườn thơ mộng, sự thích thú của của cháu và nhóc Kha. Mọi thứ như đang sống thật vậy, tự do tưởng tượng, tự do bay bỏng, không có sự gò bó của sự miêu tả cụ thể nào để khó hình dung rõ nét, thật đến lạ. Tự do cho cái kết câu chuyện. Cháu đã nghĩ rất nhiều cho cái kết ấy, nó đem lại cho người ta cảm giác của hy vọng. Của niềm tin trong mỗi người tạo nên cái kết riêng theo ý mình. Một cái kết đẹp và ý nghĩa


Bác cũng nhẹ nhàng phản ánh những lỗi lầm của những năm tháng xưa cũ, cho những con người khốn khổ được chút công bằng. Không rắn thép mà sâu lắng, bao dung từ người khốn khổ và nỗi sầu của người hiểu được câu chuyện. Không một lời than, một thiên thần giữa chốn tham lam.


Cháu vẫn mơ, đêm nào cháu cũng mơ. Ước gì cháu được hạnh phúc như ngần ấy con người ngoài kia. Cháu giữ nó như một nỗi ám ảnh cho tới khi đọc được những câu chuyện của bác, cũng như thế giới ngoài kia có những con người đang sống hạnh phúc. Như cách nào đó bù đắp cho bản thân, cho cháu thôi mơ về quá khứ.


Cháu không vị tha như Hồng Hoa, cháu không bao giờ về lại nơi đã cũ, vì với cháu nó đem lại nỗi đau và ám ảnh nhiều hơn. Hay tha thứ cho những người đã để lại trong giấc mơ cháu nỗi sợ không thể phai tàn. Cảm ơn những câu chuyện của bác đã kéo cháu ra khỏi quá khứ, đứa trẻ không khóc, không cười, không biết gì cả. Cám ơn bác rất nhiều. Hy vọng bác có thể đọc được lá thư này của cháu.


Người gửi

Dương.


Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!


(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


______________________________

Bookiee - Sách là niềm vui

6 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page