top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

Bức Thư “Chuttamtinhguivaomuaha”

Thí sinh: Nhật Vy



Tân Chánh, ngày 22 tháng 05 năm 2021

Một ngày không căng thẳng chuyện thi cử!


Gửi tác giả Phạm Lữ n!


“Như chờ tình đến rồi hãy yêu…”. Cơ duyên con gặp được cô chú thật tình cờ. Con vẫn nhớ độ này năm ngoái, con đang ôn thi tốt nghiệp Trung học phổ thông và cô giáo đưa cho một sấp dày tài liệu Ngữ văn không nuốt nổi. Với một đứa thi Tự nhiên thì thật lòng con cũng không quan tâm đến Văn là mấy nhưng nghịch một lẻ, con rất thích đọc . Con đọc không sót bài Nghị luận xã hội nào và cái duyên gặp “ Nếu biết trăm năm là hữu hạn” cũng đến từ đó. Thoạt đầu, con chỉ nghĩ mua quyển này về chắc đủ để mình chém gió trong kì thi tới. Cái suy nghĩ thực dụng ấy vẫn trong đầu con mãi cho đến lúc con mở sách ra đọc mục lục. Mồm chữ O, mắt chữ A “Quyển này không phải chỉ viết mấy triết lí cuộc đời cao cả, lớn lao thôi sao”.


Đúng . Nó là những triết lí. Nhưng đúng hơn là nó là một người bạn đồng hành. Không giáo điều, sâu xa triết lí,cô chú đã tặng cho những độc giả của mình một người bạn tâm tình, cùng uống trà, cùng thưởng thức vị đời, cùng nhìn ngắm nhân sinh. Phải chăng cô chú đã mang cả xã hội thu nhỏ vào đấy? Gia đình, tình yêu, những băn khoăn tuổi mới lớn,… gói trọn qua những con chữ rất đời và cũng thật thơ. Con không nhớ đây là lần thứ mấy con đọc “ Nếu biết trăm năm là hữu hạn”, nhưng con chưa bao giờ con đọc trọn vẹn nó cả. Bốn mươi ba câu chuyện tưởng chừng rời rạc, lẻ đơn nhưng lạ thay khi chúng đứng bên cạnh nhau trong bức tranh lại thật đẹp và toàn vẹn. Mỗi lần mở sách ra, con lại chọn cho mình một câu chuyện. Có lúc vui, có lúc buồn, lúc cô đơn và cả những lúc lòng con ngổn ngang bao cảm xúc, con lại giở sách và bắt đầu một câu chuyện. Cảm ơn cô chú vì đã đến bên con một cách tự nhiên như thế.


Con có thật sự “ lớn” hơn không khi đọc xong những mảnh ghép ấy? Con không đủ lớn nhưng con nhận được nhiều bài học đáng giá trên hành trình “ tự lớn”. Con yêu nhà hơn, yêu những yên bình và yêu cả những giông gió nơi nhà và nhận ra nhà chỉ thật sự bình yên khi mỗi thành viên thật lòng muốn điều đó. Con hiểu hơn những gánh nặng của ba, những nỗi lo của mẹ, nhiều lần con thắc mắc “ liệu có phải lúc nào nước mắt cũng chảy xuôi, sao ta không một lần để nó ngược dòng” để yêu thương và biết yêu thương đúng cách.


Mười chín tuổi, không còn quá bé để nói về tình yêu và ngại bàn về tình yêu nữa nhưng để có cái nhìn đa sắc về tình yêu,có lẽ con còn phải trải nghiệm nhiều. Yêu hơn một người thì sao cô chú nhỉ? Con chưa bao giờ nghĩ có điều như thế. Nhưng cô chú lại cho con một góc nhìn rất mới rằng ta có thể yêu hai người cùng lúc không vì vụ lợi. Cho đến bây giờ điều con học được , tình yêu giản đơn hơn ta nghĩ, chỉ cần hai trái tim cùng hòa nhịp, cùng tôn trọng và trân trọng những sai khuyết của nhau thế là đủ. Yêu nồng nhiệt thế mới gọi là tuổi trẻ, nhưng hãy yêu đúng người, đừng để tình yêu trở thành nỗi sợ, thành những vết thương vụn mảnh cứa rỉ trái tim mình. Cô chú đã cho cô bé non nớt như con biết rằng tình yêu thật đẹp biết bao và đáng trân trọng đến nhường nào. tình yêu không dừng lại của riêng cá nhân mà còn là tình yêu đất nước của một công dân lãng mạn. Đã đến lúc con phải có trách nhiệm với ước mơ đời mình, có trách nhiệm với gia đình, với quê hương, Tổ Quốc. Phải sống đúng với bản năng tự lập của chính mình, kiên trì theo đuổi ước mơ để không một lần ngoảnh đầu nuối tiếc.


Con học được rất nhiều từ quyển sách, quyển sách cũng cho sống lại tuổi thơ mình.Có lúc con thấy mình là nhân vật trong đấy. Tuổi thơ của con hiện lên với những cái ôm ấm áp, nụ cười hiền từ với hàm răng móm sọm của ông, với những hình ảnh quá đỗi quen thuộc “ tiếng nước sôi réo trong ấm, tiếng lửa nổ tanh tách, tiếng phin cà phê va vào nhau canh cách. Và tôi trở mình trong chăn, mơ màng ngủ lại giữa chập chùng những tiếng rì rầm trò chuyện của ba mẹ.” . Tuổi mười sáu thơ dại, tình yêu ngây ngô , trong sáng đến lạ, có lẽ con không còn quay lại được nữa. Ngày còn bé con mong mình mau lớn để được tự do bay nhảy, đi khắp muôn nơi nhưng càng lớn con chỉ tiếc mãi những ngày ấu thơ đời mình. Rằng con có sống một đời vô ưu, vô lo, thích gì làm nấy như hồi bé nữa không?


Có nhiều mẩu chuyện làm con phì cười cô chú ạ. Vì nó thật quá. Còn thêm cái hình ảnh lạ đời. Chú mách con trai cách trở nên lịch lãm, để trở thành chú gà rừng, cô dạy “ ngựa vằn chẳng việc gì khoác lên mình bộ lông áo đốm”. Mình cứ là mình, mặc chiếc áo mình thích, dùng mùi nước hoa mình yêu, mình là một bản thể, duy nhất và độc nhất trên đời phải không cô chú? Còn rất nhiều điều con muốn nói nhưng con chữ còn vụn về quá cô chú ơi. Con chỉ biết cảm ơn cô chú thật nhiều vì đã đến bên cạnh con, đồng hành cùng con trên hành trình con chập chững lớn này.


Rồi sẽ còn nhiều lần nữa con đọc lại “ Nếu biết trăm năm là hữu hạn”, lại gật gù, lại mỉm cười nhận ra một bài học quý báu.


Thương mến chào cô chú!

Chiếc thư nhỏ từ người bạn đang lớn.


*Mọi trích dần đều trích từ tác phẩm “ Nếu biết trăm năm là hữu hạn”


Bạn có thấy đồng cảm với bức thư này không? Hãy chia sẻ cho Bookiee biết nhé!


(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


______________________________

Bookiee - Sách là niềm vui

0 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page