Thí sinh: Lunatic.
Chốn X, ngày...tháng...năm…
Gửi người bạn đã lâu của tôi, Markus Zusak,
Ông bạn còn nhớ, lần ông xin phép được hợp tác với tôi để cùng kể lại câu chuyện về cô bé Liesel Meminger ấy. Câu chuyện mà tôi chỉ muốn thì thầm vào bên tai mỗi linh hồn sắp bị mang đi, rằng đã từng có một bài ca vang vọng mãi về tình yêu thương, về nghị lực và niềm yêu cuộc sống, về những mộc mạc, đam mê vươn lên từ đau thương. Để họ hãy cố gắng lên, còn chút hơi thở cuối cùng vẫn hãy đừng bỏ cuộc, đừng để phải nằm lên đôi tay gầy guộc của tôi mà từ giã quãng cuộc đời còn nhiều hoài bão…
Hôm nay lại là một ngày bận rộn, tôi tất bật với công việc thu dọn biết bao những linh hồn tội nghiệp ra đi vì đại dịch toàn cầu. Hoàn cảnh này khiến tôi nhớ lại quãng thời gian làm việc dưới bom đạn của chiến tranh khốc liệt, nhớ đến nạn diệt chủng Holocaust đã từng cướp đi hàng loạt những sinh mạng vô tội. Sự tình cờ ấy làm tôi có chút cảm hứng gửi đi bức thư này.
Chúng ta đã thống nhất với nhau rằng sẽ phải kể “Kẻ trộm sách” theo một cách thật đặc biệt. Người đọc ban đầu được sưởi ấm và vuốt ve trái tim bằng ngôn từ dịu êm, rồi ngay sau đó không một chút cảnh báo, những ngọt ngào ấy đã có thể bị nghiền nát bởi đống đổ vỡ sau một trận bom tàn khốc, hay một cuộc diễu hành thảm sát đầy nước mắt, hụt hẫng và đau đớn. Tôi kể từ thực tế, ông biến nó thành câu văn, từ ngữ ám ảnh quá! Nó thấm thía, nó đau đáu và quằn quại, có khi muốn bung ra khỏi trang giấy, hay chảy thành những vệt dài, rồi cứ bám riết lấy tâm trí ta. Đọc trang này chỉ muốn giở tiếp, những câu chữ cứ nối tiếp nhau mở đường cho nội dung.
Tại phố Thiên Đàng, người đọc bắt gặp những con người với dáng vẻ, tính cách khác nhau, thậm chí có phần hơi kỳ dị, nhưng giữa hoàn cảnh lịch sử đầy biến động, trái tim họ tự buộc chặt vào nhau.
Đó là ông Hans – bố nuôi của Liesel đã từng tự nguyện sơn mới tất cả những ngôi nhà trên phố. Những đêm thức dài cùng cô bé học chữ, đọc sách, vẻ yêu thương toát lên từ ông mãnh liệt lạ thường. Là bà Rosa cùng nghệ thuật chửi “đồ con lợn” thân thương, hương vị món súp nguội ngắt của bà có lẽ vẫn còn đọng lại nơi khoé lưỡi người đọc. Hay là cậu bé Rudy khát khao trở thành bản sao của Jesse Owens, cố gắng đến quá mức tập luyện để hiện thực hóa ước mơ ấy…
Liesel là một cô bé bướng bỉnh, có phần kiêu và nổi loạn, nhưng trái tim ấy nhân hậu, trong sáng với cách nhìn cuộc sống có phần già hơn tuổi. Cô bé có niềm đam mê vô tận với những cuốn sách. Tôi đã theo những pha đột nhập trộm sách nghẹt thở, và chứng kiến cô bé nâng niu chiến lợi phẩm của mình trong niềm vui sướng. Niềm đam mê đã bắt rễ trong con bé từ khi nó chưa biết thực chất trong sách có gì? Những đêm thức dậy sau cơn ác mộng, việc học chữ hay mân mê từng trang sách khiến cô được trấn an và nhẹ nhõm hơn. Nhờ cô bé mà tôi hiểu, ngôn từ thật sự có sức mạnh phi thường.
Tôi không ngờ, sự kết hợp của một tâm hồn cằn cỗi như tôi và trái tim thương cảm nơi ông lại đưa những trang văn của “Kẻ trộm sách” lấp lánh dưới hào quang của thành công. Nhân đây, tôi muốn đề nghị một lời hợp tác nho nhỏ: rằng chúng ta có thể viết thêm những câu chuyện nữa cùng nhau không? Văn chương từ tâm hồn ông, thực sự, đến cả Thần Chết còn rung động…
Còn quá nhiều điều để nhắc về “Kẻ trộm sách”, nhưng bức thư này tôi chỉ muốn viết về những điều tốt đẹp đã trở thành động lực của tôi suốt từ đó. Tôi xin dừng bút tại đây, công việc không thể chậm trễ được. m thanh của những người cần đến tôi cứ thôi thúc mãi không giờ phút nào ngừng. Cảm ơn ông bạn đã lắng nghe tiếng lòng tôi và mong ông có thể trả lời bức thư sớm nhất có thể.
Người bạn cũ,
Thần Chết.
Hãy cho Bookiee biết cảm nhận của bạn về bức thư hay về cuốn sách này nhé!
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
____________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comentarios