top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

Tạm Biệt Nhé, Chàng Trai Của Tuổi Mười Bảy

Đã cập nhật: 21 thg 5, 2021


Tôi trông thấy anh vào những ngày cuối của năm lớp mười một, ngay tại cổng trường. Anh đứng đó, có lẽ đang nói chuyện với người yêu nên dẫu bạn bè có giục đi về thì anh vẫn kịp nhìn màn hình rồi mỉm cười - nụ cười đặc trưng của những người đang yêu.


Tuổi 17

Tôi thích quan sát ai đó một cách thầm lặng và rồi phát hiện được những đặc điểm của họ một cách thích thú, thích nhìn họ qua đôi mắt mơ màng của mình và tư lự với những cảm xúc không chia sẻ cùng ai. Một cô gái thích quan sát như tôi thật dễ bắt sóng được những gì mình thích. Nhưng chỉ đến đó thôi, cô gái nào cũng mang sự yếu đuối, nhút nhát của riêng mình. Tôi không cần một điều gì đó quá đỗi rõ ràng, đôi khi những gì mơ hồ nhất, xa tầm với nhất lại đẹp đến không ngờ như những vì sao trên bầu trời.


Đêm hôm đó sau trận cãi nhau với bố vì những thứ lặt vặt, tôi nằm trên giường với suy nghĩ uất ức đến tột cùng. Gia đình tôi ly dị từ sớm, cả bố và mẹ đều không muốn nhận nuôi tôi vì một vài lý do bất đắc dĩ mà tôi phải theo bố. Theo lẽ thường sau trận uất ức tôi thiếp sâu vào giấc ngủ chập chờn, quấn chăn quanh người sợ hãi, hôm đó tôi mang cả người con trai với nụ cười nhẹ nhàng ấy vào giấc mơ của mình. Nụ cười ấy đã cho tôi những dịu êm, xua tan sự sợ hãi, như ngọn đuốc nơi đường hầm tăm tối, giúp tôi cố gắng hơn từng ngày.



Ai đó cho rằng tình yêu không tự sinh ra mà chỉ nảy sinh từ trái tim người này truyền qua trái tim người khác. Nhưng tôi cho rằng có thứ tình yêu tự sinh ra, nhiều khi chỉ tự sinh ra ở trái tim của người này, mãi mãi không truyền qua trái tim của đối phương. Tôi không cần một thứ tình cảm rõ ràng, mà chỉ cần những ngày giông tố cuộc đời nụ cười ấm áp của anh sẽ xuất hiện.


Không biết là định mệnh hay duyên số tôi lại được gặp anh một lần nữa. Hôm đó tôi lên văn phòng để kiểm tra số đầu bài thì thấy anh từng bước tiến tới chỗ thầy chủ nhiệm của mình. Lần đầu tiên tôi được gần người mình thích như vậy.


(Nguồn ảnh: Internet)


Khi anh ngồi xuống cạnh tôi để ghi bản kiểm điểm thì tôi cũng đã hoàn thành xong những trang cuối của số đầu bài. Tôi hơi lóng ngóng và hồi hộp với những suy nghĩ trong đầu của mình. Đang loay hoay thì anh cất lời - một giọng nói trầm ấm:


- Em học A2 à?

- Vâng…


Chỉ còn tiếng đồng hồ chạy đều đặn. Không ai nói thêm gì nữa. Mồ hôi trong tay tôi tuôn ướt đầm…


Ra tới cửa phòng giáo viên, tôi thoáng lúng túng, không biết mình nên đi bên cạnh hay bước chậm lại để được nhìn từ phía sau. Tôi đã chọn đi chậm, có dấu hiệu tách khỏi anh, anh liền quay đầu mỉm cười:


- Em tên gì nhỉ?

- Ừm, dạ, em tên Vy. Còn anh tên gì ạ?

- Anh là Đức, học A3.


Tôi gật đầu ra vẻ mình đã tiếp nhận cái tên mặc dù đã biết từ lâu. Giữa sân trường vắng, hai chúng tôi nhẹ bước như trong những bộ phim học đường. Đến chỗ rẽ giữa hai tòa nhà tôi nhanh nhảu:


- Em đi trước đây ạ - nói xong tôi co giò, bỏ chạy về phía lớp mình.


Sau này khi gặp nhau dưới sân trường anh vẫn dành cho tôi một nụ cười thay lời chào hỏi, chỉ thế thôi tôi cũng đã cảm thấy mãn nguyện, vì tôi chẳng dám mơ mộng về một cái kết hạnh phúc nào, cũng chẳng dám viễn tưởng về điều gì đó xa xôi. Chỉ hy vọng rằng khi gặp lại nhau anh vẫn dành cho tôi nụ cười tỏa nắng đó mãi thôi.


(Nguồn ảnh: Internet)


Mọi thứ trôi qua tĩnh lặng như ngày đầu chúng tôi gặp nhau cho đến cuối học kì một. Khi đang lang thang ở khu vực sân sau của trường, tôi thấy bóng dáng quen thuộc của một người con trai đang ngồi lặng lẽ ở gốc cây bàng. Không biết ai cho tôi can đảm, tôi mạnh dạn bước tới:


- Anh Đức ạ?


Anh quay lại, đôi mắt hằn lên những vệt đỏ. Tôi cứ nghĩ anh chỉ gật đầu, nhưng không. Thoáng bối rối chắc mình đã làm phiền anh. Tôi định quay lưng rút lui thì anh cất lời:


- Ngồi đây với anh chút nhé.

- Vâng...


Và liệu đây có phải là duyên phận không nhỉ?

Nếu anh không thất tình và ngồi đó, nếu con tim tôi tiếp tục yếu mềm, nếu tôi không đi loanh quanh, nếu như nếu như… thì có lẽ chúng tôi đã không thành một đôi.


Lần đầu tiên trong suốt những năm tháng đi học, tôi có bạn trai! Là bạn trai đúng nghĩa, là người bạn trai hiện hữu ngay trước mắt. Hồi hộp mỗi tối chờ tin nhắn từ anh, mong đợi những món quà, hoan hỉ mỗi lần được gặp nhau. Mọi người đều bảo tình cảm của tôi trong sáng và hồn nhiên, đáng yêu quá. Ngày kỉ niệm quen nhau một tháng, ba tháng hay sinh nhật anh, tôi đều cố gắng tặng anh món quà tôi tự làm. Có phải ai mới yêu lần đầu cũng vậy?


(Nguồn ảnh: Internet)


Khi anh bước vào kì thi cuối kì, biến cố ập tới. Bố muốn đưa tôi lên thành phố ở với cô họ , để ông có thể yên tâm bước thêm bước nửa. Lòng tôi đau rạn vỡ và ước gì điều ấy không thể xảy ra. Tôi nằm trong bóng tối khóc một mình. Tiếng trẻ con khóc, tiếng ti vi, tiếng cãi nhau làm tôi như muốn nổ tung.


Anh gọi tôi, gấp gáp nói muốn gặp ngay bây giờ, chẳng vì lý do nào cả. Nhưng cơn đau trong tim tôi lại ngăn cản những bước chân của mình để tới bên anh. Tôi cũng không thể nói với anh rằng mình vừa bị bố đuổi ra khỏi nhà và chuyển đi đến một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Tôi xấu hổ, không muốn anh thấy những điều tồi tệ trong cuộc sống của tôi. Lo sợ anh sẽ cảm thấy mọi thứ của tôi quá phức tạp, không xứng đáng với anh và rồi anh sẽ rời đi.


Tôi yên lặng không nói lý do. Đầu dây bên kia anh thất vọng thở dài. Tôi có thể thấy được khuôn mặt cố gắng kìm nén của anh. Cúp máy trong sự im lặng, cuộc điện thoại kéo dài mười giây. Mười giây ấy cũng như mười dấu chấm hết cho mối tình gà bông của đời mình, chấm hết cho mối tình đầu của tôi. Hóa ra để lỡ một người chỉ đơn giản như vậy thôi.



Khi giờ đây tôi của tuổi 20 nhìn lại đôi lúc vẫn đầy hoài nghi và trầm tư. Có phải tôi đã bỏ lỡ điều gì hối tiếc nhất của thanh xuân không? Ngày xưa nếu tôi cố gắng ra gặp anh, cố gắng chia sẻ với anh trong cuộc gọi đó thì mọi chuyện có khác không? Nhưng bây giờ nó đã không còn quan trọng nữa. Hít một hơi thật sâu, gập cuốn nhật ký lại, tôi chào đón ngày mới của những tháng ngày bình yên của cuộc đời. Tôi bỏ lại sau lưng những năm tháng của tuổi trẻ, bỏ lại những điều tuyệt vời của thanh xuân để chào đón những tia hi vọng của cuộc đời mình, và rồi bỏ lại người đã đi cùng tôi vào những năm tháng tuyệt vời đó.


Tạm biệt nhé, chàng trai tuổi mười bảy.


Còn bạn, sau khi đọc bài chia sẻ này, bạn sẽ tìm đọc nó chứ?


Người viết: Đào Nữ Ngọc Thư
Người thiết kế: Đỗ Thi Anh Thư

(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

_________________________

Bookiee - Sách là niềm vui




24 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page