Vào những năm tháng tuổi mười tám đôi mươi, mình nghĩ đó là một trong những bài học đắt giá mà bản thân nhận ra được.
Khi còn học trung học, mình chỉ quanh quẩn việc bài vở, trường lớp. Mình không phải kiểu người mơ tưởng về cuộc sống màu hồng, nhưng để thực sự biết rằng cuộc sống này vận hành ra sao, chỉ có khi bản thân ra khỏi mái nhà, mái trường và bắt đầu một cuộc sống tự lập đúng nghĩa.
Ban đầu, có rất nhiều chuyện xảy đến. Đầu tiên là nhớ nhà rất nhiều, mình đã chụp 7749 bức ảnh lưu vào máy điện thoại chỉ để ngắm nó mỗi khi xa nhà.
Mỗi khi ra đường, ít nhiều cũng phải có chút tiền trong tay, nhưng khi lên Sài Gòn, bản thân từng ra đường không một đồng trong túi và bạn mình có trách là “ra đường ít ra phải có 50 ngàn trong túi để phòng hờ”.
Có ngày mình ra siêu thị gần nhà mua đồ, không cầm theo điện thoại, chỉ cầm theo một chiếc thẻ ngân hàng. Xui rủi sao, thẻ hết sạch tiền do mình quên chuyển sang, và mình đã ngậm ngùi để đồ lại và ra về.
Mình có cảm thấy bất mãn, mệt mỏi với cuộc sống không đầy đủ như trước? Thật ra không, một lúc nào đó trong tương lai, lại nhớ về tháng ngày không có đồng xu cách bạc nào trong túi, vẫn có đứa bạn chở vi vu khắp mọi nẻo đường và mua đồ ăn cho. Mình lại thấy vui. Tất nhiên nhận lại thì phải cho đi.
Mình thường đọc nhiều bài viết trên mạng xã hội. Đôi khi những bài viết ngắn thôi mình đều lầm tưởng nhắm mắt cũng viết được.
Nhưng “nhắm mắt” bao đêm thì không biết.
Ban đầu mình tạo blog và viết bài khá đều đặn, sau đó lại bị bí content, bí ý tưởng rất nhiều.
Mình có làm CTV cho một số page, và phải vắt óc suy nghĩ mới viết một bài hoàn chỉnh. Dẫu thế vẫn sửa lên sửa xuống rất nhiều, đôi khi còn tự hỏi mình có phải một sinh viên ngành Văn học hay không?
Mình từng nghĩ làm dịch vụ ở các quán ăn cũng rất dễ dàng, cho đến khi được thử việc. Việc nhớ món ăn, nguyên liệu, công thức, thứ tự, cách sử dụng máy tính tiền thôi là một vấn đề, vấn đề lớn hơn là mình là con nhỏ có thù với số liệu, con số và khi chị hỏi “giá gốc X ngàn nhưng khi khách mua theo combo thì khách được bớt bao nhiêu tiền?” thì mình cứng họng lại.
Mình nhận ra rằng, ngay cả việc nhỏ bé nhất, cũng phải học. Khi bắt đầu một cuộc sống mới thì như việc ta lật giở một trang sách trắng tinh, và bên cạnh là một hộp màu đủ màu sắc, sặc sỡ có, mà tối sẫm có. Mình sẽ không cố lựa những màu mình thích, mà sẽ dùng tất thảy số màu đó như cách mà cuộc sống tiếp diễn đến. Có những chuyện không muốn nó vẫn xảy đến, và mình bình tĩnh chấp nhận nó. Nghe có vẻ như một nhà hiền triết cuối đời đã ngộ nhận ra chân lý đúng không? Nhưng thực chất, mình vẫn là con bé sắp được 19 tuổi, dẫu vẫn thua thiệt lắm người, nhưng lúc nào cũng tin rằng mình làm được.
Có một câu nói của dịch giả Trịnh Lữ mà bản thân rất thích:“Tuổi trẻ cần xanh chứ cần gì chín”. Hóa ra ở độ tuổi này, chúng ta chẳng cần phải điên cuồng, dốc sức mà trưởng thành, mà nghiệm ra những điều lẽ ra tuổi 30 phải biết, thì ta vẫn có thể vấp ngã, lạc lõng, non nớt như thế tự khắc cũng lớn lên mà thôi.
Mình có theo dõi chị Trịnh Nam Trân - một nhà thơ trẻ Việt Nam trên mạng xã hội. Chị từng chia sẻ rằng bản thân từng đọc những quyển sách quá lớn lao, vĩ mô hồi cấp 3 mà lẽ ra tuổi đó vẫn chưa đủ hiểu hết những quyển sách đó. Nhưng chị bảo, nếu được chọn lại, chị vẫn làm như thế.
Mình nghĩ vấn đề không phải là đọc quyển sách ở thời điểm nào, mà là chọn lựa - việc chọn lựa ở thời khắc nào đôi khi nó không khiến mình hối hận, nó đôi khi là sự ngẫu nhiên, nhưng sự ngẫu nhiên thú vị và đáng giá.
Với mình thì mọi trải nghiệm đều đáng giá cả thôi, nó cho ta biết rằng, mọi việc mọi sự không dễ dàng. Đi kèm với sự không dễ dàng ấy, lại khiến mình khác ngày hôm qua, như thể mở mang ra nhiều điều.
Khi viết bài này, mình cũng khá lo lắng. Khi viết bất kỳ cái gì đều lo lắng, về kiến thức phải luôn kiểm chứng nó đúng hay không, viết về trải nghiệm cũng phải viết chân thật nhất, không thêm thắt, bởi khi ta nghĩ những điều không phải là mình, tự khắc mình sẽ bị lạc sang con người khác.
Mình lo lắng như thế, nhưng nếu được lựa chọn lại, thì vẫn viết nó. Bởi khi bắt đầu, mới nhận ra mọi thứ không dễ dàng gì cả, rồi mới biết chăm chỉ, trân trọng thành quả người khác và nhất là học được nhiều cái hơn.
Hy vọng rằng, cuộc sống bạn sẽ có nhiều trải nghiệm đáng giá, rồi tích lũy thành kinh nghiệm, sau này lại bồi đắp nên năng lực chính bạn.
Người viết: Giang
Người thiết kế: Khánh Linh
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
_____________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Yorumlar