"Là một người bình thường tận hưởng cuộc sống hàng ngày, ngay cả một người bình thường cũng có thể khiến cuộc sống nở hoa. Điều đó chủ yếu phụ thuộc vào thái độ đối với cuộc sống."
Tôi đang tụ tập với bạn bè vào tuần trước thì nhìn thấy một chiếc xe tải suýt bị lật khi tôi băng qua đường.
Tôi nói với họ: "Từ nhỏ khi xem siêu nhân, tôi vẫn luôn ước mơ có thể làm siêu anh hùng, bảo vệ trái đất, có năng lực cứu một chiếc xe sắp bị tai nạn.”
Người bạn cười: "Siêu anh hùng? Giờ chắc không còn cái suy nghĩ trẻ con đấy đâu nhỉ?".
Trong những năm qua, vô số cô cậu bé như tôi từng mơ tưởng về việc trở thành siêu nhân đều đã lớn lên và bắt đầu “ném” giấc mơ siêu anh hùng vào “thùng rác”.
Một lần khi đang trò chuyện với mấy người bạn, có một người bạn kể về sự dũng cảm của mình khi bắt trộm trên xe buýt. Rất nhiều bạn của tôi đều khuyên người đó rằng: “Sau này bớt làm những việc anh hùng này đi, nguy hiểm lắm đấy. "
Tôi sững sờ một lúc. Tôi khâm phục lòng tốt và sự dũng cảm của người bạn ấy. Nhưng điều các bạn còn lại nói không phải không có lý do và nó đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu của hầu hết chúng tôi bây giờ.
Siêu nhân ư? Ngay cả làm một người anh hùng đời thường tốt bụng, nhiệt tình cũng không dám ư? Đây là chúng ta, sự tầm thường của mỗi chúng ta.
Khi tôi còn học tiểu học, tôi nhớ khi cô giáo hỏi mọi người ước mơ của họ là gì? Rất nhiều người nói rằng muốn làm nhà khoa học, nhà văn, bác sĩ,... rất nhiều mộng tưởng tốt đẹp, mở ra bao vùng trời, không giới hạn bản thân. Sau này lớn lên chúng đều quên mất.
...rất nhiều mộng tưởng tốt đẹp, mở ra bao vùng trời, không giới hạn bản thân.
Ảnh: gettyimages
Khi lớn lên, niềm tin và đam mê dần hao mòn theo thời gian. Trong những ngày tháng bộn bề công việc, phải lo cơm áo gạo tiền, chúng ta phải học cách hòa mình vào xã hội, sống theo những chuẩn mực và định kiến của số đông. Để rồi quên mất đi lý tưởng ban đầu của mình là gì.
Hầu hết chúng ta chỉ có thể mãi là những người bình thường trong cuộc đời này.
Khi học cấp 3, tôi có một người bạn thích rap, mỗi ngày đi học đều có thể nghe thấy tiếng rap của cậu ấy. Rất nhiều người bạn của tôi đều chê cậu ấy rất phiền, chê cậu ấy rap dở tệ. Nhưng cả ba năm học, cậu bạn ấy đều không bị những nhận định đấy làm cho lùi bước, vẫn luôn tiếp tục cố gắng cải thiện. Cậu ấy nói với lớp rằng: “Mai sau tao sẽ đi làm rapper”.
Sau này khi gặp lại, tôi hỏi cậu ấy:
- Mày còn muốn trở thành rapper không?
- Đấy vẫn luôn là mơ ước của tao, nhưng giờ chỉ thích trong lòng thôi.
- Tại sao không tiếp tục cố gắng nữa? Mày từng quyết tâm đến vậy cơ mà?
- Làm mãi mà không được ai biết với cũng không kiếm ra tiền. Tao phải cố gắng học thôi, chứ giờ tiếp tục rap thì sau này kiếm tiền ở đâu?
Không phải ai cũng có thể chấp nhận rủi ro lớn cho sở thích. Chúng ta bắt buộc phải học cách thỏa hiệp với bản thân.
Hồi nhỏ, mẹ luôn thủ thỉ với tôi rằng: “Con như đại dương xanh mênh mông kia. Con chứa đựng tất cả, không gì là không thể. Vô hạn tiềm năng”. Do đó lúc nhỏ, luôn cảm thấy mình là đứa trẻ khác biệt, nhưng càng sống về sau này lại thấy thật ra mình cũng chẳng có gì khác biệt. Nhận ra rằng mình chỉ là một giọt nước ở trong biển cả bao la mà thôi, vô cùng nhỏ bé, là một sự tồn tại mờ nhạt, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Song, chúng ta vẫn luôn không can tâm chấp nhận mãi trở thành một người tầm thường như vậy, vẫn khao khát có một đại dương cho riêng mình.
"Là một người bình thường tận hưởng cuộc sống hàng ngày, ngay cả một người bình thường cũng có thể khiến cuộc sống nở hoa. Điều đó chủ yếu phụ thuộc vào thái độ đối với cuộc sống."
Đây là một câu nói mà tôi từng đọc được ở đâu đó. Là một câu nói vẫn luôn được tôi lôi ra để nhắc nhở bản thân mình. Có lẽ bạn và tôi mãi mãi chỉ có thể là những người bình thường trong cuộc đời này, nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ có một cuộc sống tồi tệ. Người bình thường cũng có thể khiến cuộc đời nở hoa và làm được nhiều điều ý nghĩa. Mỗi người đều có biển cả trong tim, nếu không tự mình ra khơi thì sẽ không có ai có thể giúp đỡ, hãy làm việc chăm chỉ, để cuối cùng chúng ta sẽ gặp được phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình.
Mặc dù cuối cùng chúng ta không trưởng thành như người mà chúng ta mong đợi, nhưng ít nhất đừng sống như con người mà chúng ta ghét nhất.
Tôi có thể luôn là một người bình thường trong cuộc sống của tôi, nhưng tôi vẫn sẽ sống một cuộc sống tốt.
Nếu bạn muốn một cuộc sống bình dị, hãy mang đến cho chính mình điều đó, miễn là bạn có thể hạnh phúc, bạn nhé!
Người viết: Ngọc Tuyết
Người thiết kế: Minh Thu
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Live as yourself, normal but not trivial❤️
Đúng vậy, tôi là một người bình thường nhưng tôi có một cuộc sống rất yên bình và hạnh phúc.
Không thể chê