top of page
  • Ảnh của tác giảGubott

[Sách Gubott] Sáu Chú Vịt Con - Katharine Pyle

Đã cập nhật: 7 thg 2, 2022

VỊT MẸ có tất cả 6 chú vịt con, Bì Bõm, Quàng Quạc, Vàng Sẫm, Chân Kim và Bông Mịn. Chú vịt nhỏ nhất và tinh ranh nhất được đặt tên là Đuôi Xoăn. Những chú vịt con nghịch ngợm đôi khi lại không vâng lời mẹ dặn.


Người dịch: Yến Linh (LinLin)
Giám sát: Đào Uyênn (Tetsuko)
Soát lỗi: Cát Huyền (VarinX)
Biên tập: Thu Anh (Cốm)
Thiết kế bìa: Tường Vy (Vie)

Tải sách:


Sáu chú vịt con - Katharine Pyle
.epub
Download EPUB • 2.21MB


Sáu chú vịt con - Katharine Pyle
.mobi
Download MOBI • 1.65MB

Sáu chú vịt con - Katharine Pyle
.pdf
Download PDF • 1.56MB





 


Vịt mẹ chăm chú nhìn đàn con mình…


–---

I


VỊT MẸ và sáu chú vịt con của mình sống trong một cái cây rỗng bên bờ sông, ở đây, họ sống những ngày dài hạnh phúc. Họ sở hữu một khúc sông rộng rãi sáng sủa để bơi và không bị ai làm phiền hay đánh đuổi họ.


Vịt mẹ không phải lúc nào cũng sống trong cái cây rỗng. Có lần cô ấy sống trong một trang trại ở vùng quê cách xa con sông. Nhưng cô ấy không thấy mấy vui vẻ khi ở đó. Có điều, có một con chó trông rất già sống trong trang trại. Hắn ta bị xích trong chuồng suốt cả ngày, và không bao giờ được thả cho tới khi những con vật khác đi ngủ, thế nhưng hắn ta lại thường gầm gừ và ngoàm vồ mấy chú vịt và gà mỗi khi chúng đến gần chuồng của hắn, và điều đó thường khiến chúng kinh hãi.


Thế là, chẳng còn có nơi nào có thể bơi ngoại trừ cái ao vịt nhỏ đầy bùn lầy và gần như khô cạn dưới cái nóng của mùa hè.


Nhưng điều tệ nhất của hầu hết các trang trại ở đây chính là cái cách mà những người vợ nông dân thường trộm trứng. Bất kể Mẹ Vịt đã cẩn thận cất giấu trứng của mình như thế nào, mẹ nông dân vẫn luôn tìm mọi cách để lấy chúng đi. Một lần, Mẹ Vịt cất số trứng của mình trong một ổ gà mái, và cho một con gà mái ấp trứng. Sau một quãng thời gian, gà mái đã cho nở ra 11 chú vịt tinh ranh nhất, lông tơ vàng và mềm mại nhất chưa từng thấy. Cô gà mái cũng cảm thấy hài lòng và tự hào như thể chính mình đã sinh ra số trứng vịt đó. Nhưng cô ấy lại không biết làm thế nào để nuôi dưỡng đàn vịt con này. Và Vịt Mẹ rõ ràng biết được chuyện này. Vì cô gà mái thậm chí không muốn chân của đàn vịt con bị ướt và cô ấy dường như nổi điên lên khi một ngày nọ đàn vịt con bơi xuống nước.



Cô ấy hướng đôi cánh của mình về phía trang trại ở đằng xa…


Sau khi Vịt Mẹ quyết định sẽ không ở lại trang trại nữa, cô bắt đầu bước vào thế giới rộng lớn của mình mà không nói cho bất kì ai một lời nào, Mẹ Vịt cứ thế lạch bạch đi cho đến khi tới một gốc cây rỗng bên bờ sông. Và tại đây, cô ấy xây dựng nên một tổ ấm, ấp một đàn vịt con cho chính mình, và nuôi dưỡng chúng như cái cách mà những chú vịt con nên được nuôi dưỡng, Vịt Mẹ và đàn vịt con đã sống rất hạnh phúc.



-----


II

VỊT MẸ có tất cả 6 chú vịt con, tên của chúng theo thứ tự từ đứa lớn nhất là Bì Bõm, Quàng Quạc, Vàng Sẫm, Chân Kim và Bông Mịn. Chú vịt nhỏ nhất và tinh ranh nhất được đặt tên là Đuôi Xoăn.


Trong đó, Vàng Sẫm, Bông Mịn và Đuôi Xoăn thuộc giống cái, còn lại là ba chú vịt điển trai.


Vào một ngày đẹp trời, khi gió thổi lá bay xào xạc, mấy chú thỏ rừng nhảy cẫng lên và vui vẻ tung tăng, Mẹ Vịt nói với đàn con nhỏ của mình rằng cô ấy sẽ dẫn chúng đi rong chơi một hôm.


“Ồ, tốt quá, thích quá” - đàn vịt con hào hứng hét lớn, đôi cánh bé xíu vỗ vỗ vui mừng.



Trong cái cây rỗng ấy thật ấm cúng làm sao…


Vịt Mẹ lấy ra một cái giỏ nhỏ bằng cỏ khô mà bác chuột xạ hương đã làm cho cô ấy, rồi cô cùng các con của mình gói đầy bữa trưa vào. Có cải xoong giòn, cần tây, và những con ốc nhỏ cùng đủ các loại mà mấy chú vịt con thích ăn.


Ngay sau khi chiếc giỏ được gói ghém xong, họ liền xuất phát…


Đàn vịt con nghĩ rằng chúng có lẽ sẽ đi xuống sông, nhưng thay vào đó Vịt Mẹ lại dẫn chúng vào rừng, một nơi cách xa mặt nước.


“Chúng ta đi đâu vậy mẹ? Chúng ta đang đi đâu đấy ạ?” Đàn vịt con hỏi mẹ, nhưng Vịt Mẹ chỉ cười và lắc đầu không nói cho chúng biết.


Một lúc sau, họ đã đi ra khỏi khu rừng và đến một đồng cỏ, nơi có một đống đá cao..


“Chúng ta sẽ tổ chức buổi dã ngoại ở đây” - Vịt Mẹ nói.


Cô đặt chiếc giỏ xuống, rồi mở gói thức ăn ra, Vịt Mẹ và đàn vịt con ngồi quây quần bên nhau, họ ăn và ăn. Và tất cả các món đều ngon làm sao! Như là các món ăn có trong các chuyến dã ngoại.


Sau khi họ đã ăn uống no nê, Vịt Mẹ cất tiếng: “Nào, các con hãy leo lên đỉnh của những tảng đá và nhìn xem chúng ta sẽ thấy gì nhé”



Nghe Vịt Mẹ nói thế, một chú vịt con đã đi đến bên một chiếc ống dẫn nước mưa và nằm dưới một ngọn nước phun mạnh nhất.


Thật là vui! Và cũng thật là tuyệt khi trèo qua các tảng đá, mấy chú vịt con loạng choạng, trượt chân và kêu lên, Vịt Mẹ theo sau giúp đàn con mình. Một lúc sau, họ nhìn thấy mình đã leo lên đến đỉnh cao nhất của ngọn đá, và ồ, một cơn gió thoảng thổi qua…


“Nhìn kìa!” - Vịt Mẹ nói. “Các con có thấy phía bên kia không?” - Cô ấy vừa nói vừa chỉ đôi cánh của mình về hướng một trang trại ở đằng xa. “Đó là nơi mà mẹ đã từng sống”


“Sao vậy mẹ” - Vịt con kêu lên, “Chúng con nghĩ mẹ luôn sống bên cạnh bờ sông, trong cái cây của chúng ta”


“Không hẳn như vậy, mẹ đã từng sống ngay trong trang trại đó” - Vịt Mẹ trả lời. Và cô ấy bắt đầu kể cho đàn con của mình nghe câu chuyện lúc đó, về cuộc sống của cô ấy lúc còn ở đây, và sẽ như thế nào nếu cô ấy tiếp tục ở lại. Đàn vịt con có lẽ đã được nuôi bởi một cô gà mái thay vì Mẹ Vịt. Điều đó nghe thật kinh khủng đối với đàn vịt con, rằng chúng có thể có một người mẹ khác thay cho người mẹ hiện tại của chúng. Chúng muốn được biết gà mái là gì, bởi vì tất nhiên là chúng chưa bao giờ nhìn thấy con gà mái nào, và không biết họ sống ở đâu. Mẹ Vịt cố gắng để diễn tả cho vịt con biết, nhưng chúng vẫn không thể nào hiểu hết được.

“Con không muốn một cô gà mái làm mẹ của mình đâu” - Bì Bõm kêu lên; “Nhưng con muốn nhìn thấy trang trại, con muốn nghe tiếng chó sủa, và nghe tiếng bò rống nữa. Họ có kêu lên những tiếng lớn như sấm không mẹ, mẹ dẫn chúng con đến đó một chút, mẹ nhé?”


Thế nhưng Mẹ Vịt lại trả lời với vịt con rằng, thực sự không thể. Bởi vì sẽ rất nguy hiểm nếu như quay lại trang trại. Nếu bác nông dân và vợ ông ấy nhìn thấy đàn vịt, họ sẽ bắt chúng và nhốt vào chuồng, và sẽ không bao giờ cho chúng trốn thoát lần nữa.


Ý nghĩ về điều đó khiến những vịt con khác sợ hãi, duy chỉ có Bì Bõm thì vẫn kiên quyết nói: “Cô ấy không thể bắt được con đâu! Con có thể mổ rất mạnh và chạy rất nhanh, con ước gì mẹ sẽ dẫn con đến đó xem một chút, mẹ nhé, chỉ xem qua một lượt thôi.”


Mẹ Vịt không trả lời, bởi vì cô ấy nhìn thấy một đám mây đen lớn đang tụ lại trên đỉnh đầu.


“Nhanh lên, các con, nhanh lên” - Mẹ Vịt kêu lên. “Sắp có bão, chúng ta phải về nhà trước khi nó kéo đến”


Rồi họ hối hả leo xuống thật nhanh, và bắt đầu băng qua khu rừng nhanh nhất có thể, họ tranh thủ thời gian đến mức về đến cái cây rỗng ngay khi những giọt mưa nặng hạt đầu tiên rơi xuống.


Tất cả đều thở hồng hộc và thấm mệt, đặc biệt là Đuôi Xoăn. Nhưng như mẹ chúng nói, đây không phải là vấn đề vì chúng đã thoát khỏi được tình trạng ướt nhũn.



Vấu thật chặt và chú vịt con bắt đầu kéo kéo...


----

III


THẬT ấm áp làm sao khi ở trong cái hốc cây khô ráo, khi bên ngoài mưa ngày càng mạnh và nặng hạt hơn, và dòng nước chảy dài xuống thân cây.


Một lúc sau, đàn vịt con lấy đồ chơi ra và ngồi nghịch với chúng, nhưng ngay sau đó chúng thấm mệt, chúng quay sang nép vào Vịt Mẹ, và nài nỉ cô ấy kể cho chúng nghe một câu chuyện.


“Một câu chuyện?” - Vịt mẹ hỏi. “Tốt lắm. Các con muốn nghe kể về câu chuyện gì?”


“Kể về Vẫy Vẫy Đuôi!” - Bì Bõm và Quàng Quạc kêu lên.


“Không, không. Đừng kể về điều đó” - Đuôi Xoăn cầu xin. Gần như rơm rớm nước mắt. “Nó là một câu chuyện buồn, mẹ ạ. Nó sẽ làm con khóc mất.”


“Xì!” (khinh bỉ) “Anh sẽ không là một đứa bé sẽ khóc chỉ vì một câu chuyện!” -Bì Bõm nói. “Tiếp đi mẹ, mẹ sẽ kể mà đúng không?”


Bốn chú vịt khác cũng muốn nghe câu chuyện, vì vậy Mẹ Vịt bảo với Đuôi Xoăn nếu cô bé không muốn nghe, cô có thể chạy vào góc nào đó và chơi một mình một lúc, và khi câu chuyện kết thúc cô bé có thể quay lại và chọn một câu chuyện khác. Bất cứ một câu chuyện nào mà cô ấy thích, và đó là câu chuyện kế tiếp mẹ sẽ kể cho nghe.


Vì vậy Đuôi Xoăn, một cô bé luôn ngoan ngoãn và vâng lời, chạy đến một góc và lôi con búp bê của mình ra, và bắt đầu chơi. Trong khi đó, Mẹ Vịt kể cho những vịt con khác nghe về câu chuyện kia.


Và đó là một câu chuyện buồn của Vẫy Vẫy Đuôi.





Chúng nằm ngã ngửa trên mặt đất…


-----

IV


“VẪY VẪY ĐUÔI là một câu chuyện về một chú vịt con rất nghịch ngợm. Cậu ấy hay gây gổ với các anh chị em của mình, và luôn muốn mọi điều tốt đẹp nhất thuộc về bản thân. Điều tệ nhất là, cậu bé thường không nghe lời người mẹ yêu dấu của mình. Thỉnh thoảng, mẹ cậu hầu như không biết phải làm gì, và bà rất lo lắng khi để con trai mình quá nghịch ngợm như thế.


“Hết lần này đến lần khác mẹ của Vẫy Vẫy dặn cậu ấy rằng không bao giờ được đi ra khỏi cửa nếu trời mưa”. (Các con biết đó, mẹ thường nói với các con rằng chính mẹ, và cả các con là sẽ rất, rất tệ nếu như vịt con đi ra ngoài mưa”. - Vịt Mẹ nói. “Nước phẳng, như ở ao, đầm và sông thì rất tốt cho loài vịt chúng ta. Nhưng nước từ trên cao đổ xuống như trời mưa, hay dòng thác, thì điều đó rất tệ. Đôi khi, vịt có thể chết đuối trong đó).


“Một ngày nọ, trời bắt đầu mưa và mưa và mưa xung quanh nhà của Vẫy Vẫy.


“Ngày hôm đó mẹ của Vẫy Vẫy rất bận, cô ấy không có thời gian để trông chừng các con mình, nhưng cô ấy cũng không bao giờ nghỉ có đứa nào dại dột đến mức sẽ đi ra ngoài lúc trời mưa. Cô ấy đã nói với chúng quá thường xuyên về sự nguy hiểm của điều đó.

“Thế nhưng Vẫy Vẫy Đuôi lại không tin vào bất cứ điều gì mà ai đó nói với cậu ta. Cậu ấy đợi cho đến khi người mẹ bận rộn và các anh chị của mình bận vui chơi , rồi cậu lặng lẽ lẻn đi, và ra ngoài trời mưa.”

“Ồ, cảm giác thật tuyệt làm sao! Cậu ấy giơ mỏ của mình lên và tham lam bắt lấy những hạt mưa rơi xuống”

“Nó ướt” - Vẫy Vẫy tự nói với chính mình. “Nhưng nó chưa đủ ướt.”


“Ở một góc, một ống dẫn nước mưa từ trên mái của trang trại chảy xuống. Mưa ầm ầm đổ xuống và ống nước phun ra như một dòng thác.”



Bà Muskrat già từ dưới bờ sông bơi lên...


“Chà! Đây là thứ ẩm ướt nhất từ trước tới giờ!” - Vẫy Vẫy kêu lên. “Đây là nơi dành cho mình!”


“Vẫy vẫy sau đó vào ống dẫn nước mưa, nơi có dòng nước phun ra mạnh nhất. Cảm thấy lưng thật thoải mái, Vẫy Vẫy ngước cao đầu của mình lên, mở mỏ ra và nuốt nước nhanh nhất có thể. Sau khi cả người ướt mem, chú vịt con mới cảm thấy đủ.


“Giá mà mẹ có thể nhìn thấy mình ngay lúc này” - Vẫy Vẫy tự nói với chính mình.


“Vì vậy mà cậu ta nuốt, nuốt và NUỐT, mãi cho đến khi bụng cậu ấy đầy đến vỡ tung. Giống như một quả bong bóng bị thổi quá đầy không khí, và điều đó đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đời Vẫy Vẫy.


“Mãi cho đến khi hết mưa, mẹ Vẫy Vẫy mới phát hiện cậu ta không có ở nhà. Cô ấy đi ra ngoài tìm con trai mình, nhưng cô ấy không tìm thấy. Mẹ Vẫy Vẫy liên tục gọi con trai mình nhưng vẫn không nghe thấy ai trả lời và cũng không thấy con mình đâu. Cậu ấy đã không bao giờ trở về được nữa….


“Mẹ Vẫy Vẫy khóc thương Vẫy Vẫy, các anh chị em Vịt khác cũng khóc, họ không bao giờ có thể nhìn thấy Vẫy Vẫy lần nữa, bởi vì cậu ấy đã nổ tung dưới cái ống nước mưa…”


Đó là một câu chuyện buồn luôn làm Đuôi Xoăn phải bật khóc. Cô ấy đi ra khỏi cái góc lúc nãy trước khi câu chuyện của Mẹ Vịt kết thúc. Đuôi XoănXoăn đến và chọn một câu chuyện khác hẳn với thể loại mẹ cô ấy vừa kể. Và câu chuyện đó đã làm mọi người cứ cười và cười, vì đó là một câu chuyện vui vẻ.


Nhưng Mẹ Vịt luôn thích kể cho các con của mình nghe về câu chuyện của Vẫy Vẫy. Vì cô cho rằng đó là một bài học cho các con của mình.




Ông ấy quyết định đến và sống ở rừng gỗ, một nơi khô ráo hơn…


----

IV

MỘT ngày mưa dầm dề cuối cùng cũng tạnh trong đêm khuya, sáng hôm sau, khi các chú vịt con tỉnh giấc, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vui vẻ, mặt trời lên rạng rỡ và quang đãng. Điều đó có nghĩa là chúng có thể đi xuống sông và bơi lội như những ngày bình thường.


Rất nhanh sau bữa ăn sáng, cả gia đình Vịt bắt đầu ra bờ sông. Mấy chú vịt con lăn tăn chạy đi trước, trong khi Vịt Mẹ lạch bạch chạy theo sau. Chỉ có Curly - Tail là đi bên cạnh mẹ mình, nép vào cánh của mẹ. Cô bé luôn luôn thích ở gần cạnh mẹ mình.


“Các con của mẹ, đừng đi xuống nước trước khi mẹ tới” - Vịt Mẹ gọi con mình khi chúng chạy lên phía trước.


“Không đâu, thưa mẹ, chúng con sẽ không như thế,” - Vịt con trả lời.


Bì Bõm là chú vịt con lớn nhất, mập mạp nhất và năng động nhất. Cậu ấy có thể chạy nhanh hơn các chú vịt khác, thế nên cậu ấy chạy nhanh đến bờ sông đầu tiên, cậu bắt đầu tìm thức ăn trên đường, bất kì một con bọ béo hay rầy cỏ, hay nòng nọc đều là thức ăn của chú Vịt Bì Bõm. Bì Bõm là một chú vịt con tham ăn. Vịt Mẹ thường xuyên nhắc nhở Bì Bõm rằng đừng quá tham ăn và hãy chia sẻ cho các anh chị của mình, nhưng Bì Bõm chưa bao giờ sẵn lòng để làm điều đó.


Bằng đôi mắt đen tròn sáng ngời của mình, Bì Bõm đột nhiên nhìn thấy một cái lỗ tròn nhỏ ở cạnh bờ bùn, ở phần mép của cái lỗ có một cái gì đó trông giống cái đuôi, có vẻ là một con sâu béo tốt.


“Ô hô!” - Bì Bõm thầm nghĩ. “Con mồi béo tốt đây. Mình phải kéo nó ra ngoài và ăn nó trước khi anh em mình kịp tới và mình phải san sẻ nó.”

Với chiếc mỏ của mình, chú vịt Bì Bõm bổ nhào vào chiếc đuôi đó và kẹp chặt nó lại rồi bắt đầu kéo kéo.




Cô ấy đưa một cái cho Bông Mịn và một cái cho Đuôi Xoăn.


Bấy giờ cái đuôi đó không còn là của con sâu nữa, mà là của một con rắn nâu nhỏ đang nằm trong một cái hố (thực ra là tổ của con rắn đó) và ngủ say.


Khi con rắn cảm thấy có thứ gì đó vô hình đang ngoạm giữ lấy đuôi của mình, nó vô cùng hoảng sợ. Nó bắt đầu kéo và vật lộn, cố gắng để thoát ra, còn Bì Bõm thì cố nắm giữ và kéo con rắn ra ngoài. Đây chắc hẳn phải là một con sâu béo tốt tuyệt vời lắm mới khó kéo đến vậy, Vịt con thầm nghĩ, chú càng kéo mạnh hơn và quyết tâm phải có được con mồi.


Thế nhưng, trước khi Bì Bõm có thể kéo ra, thì Quàng Quạc và những chú Vịt khác đã nhìn thấy, và chúng háo hức chạy thật nhanh đến để chia sẻ bất cứ thứ gì mà Bì Bõm có.


Chúng bắt đầu nắm lấy đuôi và bắt đầu kéo, tất cả bọn chúng hợp lại là quá mạnh đối với con rắn. Điều gì đến cũng phải đến. Đám vịt con kéo nó, kéo ra và kéo ra, từng lúc một dài hơn, cuối cùng thì đầu con rắn cũng trượt ra khỏi lỗ. Sau đó, con rắn xoắn người lại và rít lên sợ hãi.


Khi đám Vịt con nhìn thấy thứ mà chúng bắt được không phải là một con sâu mà là một con RẮN, chúng vô cùng kinh hãi đến mức nằm ngã ngửa trên mặt đất rồi nằm đó và không dám động đậy. Chúng thậm chí không dám nhìn xem con rắn đã đi hay đang chuẩn bị nuốt chửng chúng. Những đám Vịt con không biết là, con rắn cũng sợ hãi như chúng, ngay khi nó được thả tự do, nó đã trườn xuống nước để chăm sóc chiếc đuôi bị cắn véo của mình trong yên tĩnh.


Đám Vịt vẫn nằm yên đó cho đến khi Mẹ Vịt và Đuôi Xoăn đến nơi. Thoạt đầu, mẹ Vịt không biết điều gì đã diễn ra với chúng, cô ấy sợ rằng chúng bị thương hay ốm. Nhưng khi Mẹ Vịt đỡ chúng đứng dậy, cô ấy thấy không có vết thương nào mà chỉ có sự sợ hãi trên mặt chúng, và cô ấy bắt đầu cười chúng.


“Giờ thì hãy nhìn đi, các con,” - Mẹ Vịt nói một cách nghiêm túc. “điều gì xảy ra khi tham lam, nếu các con không vội vã chạy đến và cố bắt lấy con sâu, rồi ngấu nghiến nó. Đợi cho đến khi mẹ tới, mẹ có thể sớm nói cho các con rằng cái con đang tìm thấy không phải là một con sâu mà là một con rắn.”



Xung quanh cây ngưu bàng phía bên kia xuất hiện một sinh vật với bộ lông xám to lớn.


Mấy chú vịt con cảm thấy rất xấu hổ, chúng cảm thấy mình đã hành động một cách ngu ngốc và tham lam. Chúng càng cảm thấy buồn hơn khi Mẹ Vịt nói rằng vì chúng đã nóng nảy và hốt hoảng nên cô không cho phép chúng xuống nước vào lúc này. Chúng phải ngồi trên bờ một lát cho bình tĩnh lại.


Sau đó, Mẹ Vịt dắt Đuôi Xoăn đi xuống một chỗ nước cạn dưới con sông và bắt những con nòng nọc nho nhỏ cho cô bé, trong khi các anh chị của Đuôi Xoăn thì phải ngồi thành một hàng dọc theo bờ sông và nhìn xuống.


Cũng không lâu lắm, Mẹ Vịt bắt đầu gọi chúng đến, nhưng trước đó thì đàn Vịt con đã vui mừng chạy xuống dốc và trượt chân xuống nước. Ở đó, chúng leo lên leo xuống, đạp lên đầu nhau, và có những cuộc bơi đua rất vui vẻ cùng nhau như mọi khi, và cuộc phiêu lưu mạo hiểm với con rắn lúc nãy chẳng còn đọng lại mấy. .



----

V

KHI mấy chú Vịt ở nhà thay vì đi ra sông (thì đó cũng là lúc trời quá lạnh hoặc có bão khiến chúng không thể ra ngoài được)húng có mấy món đồ chơi để chơi cùng. Bì Bõm và Quàng Quạc có một chiếc xe đẩy nhỏ và một con bọ hung đã được thuần hoá và huấn luyện nó kéo chiếc xe đẩy. Thỉnh thoảng, chúng lại cho con búp bê lái chiếc xe đẩy. Chúng có hai con búp bê, một là của Bông Mịn và cái còn lại của Đuôi Xoăn. Bà Muskrat đã làm những con búp bê đó cho chúng, cũng chính là bà chuột xạ hương già - người đã làm chiếc giỏ dã ngoại cho Vịt Mẹ. Bà Muskrat đã làm những con búp bê này từ những mẩu rễ cây già, bà đã gặm và tạo hình nó bằng chính hàm răng sắc nhọn của mình cho đến khi nó trông giống như hai chú vịt con bằng gỗ nhỏ.




Hai cô gà và vịt vui mừng khi được gặp nhau.


Bông Mịn và Đuôi Xoăn yêu hai con vịt búp bê hơn tất cả những món đồ mà chúng có. Chúng cứ mặc quần áo vào cho nó rồi lại cởi ra, và mang hai con búp bê này đi ngủ cùng vào buổi tối, thỉnh thoảng lại đem nó ra sông chơi chung với chúng.

Những chú vịt khác cũng thường ước gì mình có được búp bê, thế nhưng bà Muskrat chỉ làm có hai con - một cho Bông Mịn và một cho Đuôi Xoăn. Việc mà cô ấy tình cờ chỉ làm cho hai chú vịt đó chứ không phải những chú vịt khác là vì:


Một ngày nọ, cả gia đình nhà Vịt xuống sông để bơi lội như bình thường, và sau đó Vịt mẹ cảm thấy rất buồn ngủ. Cô ngồi xuống bờ dưới ánh nắng ấm áp, cả lũ vịt con ngồi xung quanh cô, chớp chớp mắt, một lúc sau tất cả đều đi vào ngủ. Những chú vịt con thức giấc trước tiên. Chúng trố mắt và xôn xao, và chúng cất tiếng ngay vì chúng đã quá mệt mỏi khi phải ở yên một chỗ.


"Mẹ ơi, chúng con đi lên bờ sông một chút được không?"


Vịt mẹ buồn ngủ quá không thể làm gì hơn là chỉ mở he hé đôi mắt. "Được, chỉ là đừng đi quá xa và đừng xuống nước."


Những chú vịt nhỏ hứa rằng chúng sẽ không làm thế, và sau đó chúng vui vẻ cùng nhau chạy nhảy. Ngay sau đó, chúng đến một bờ sông khá cao và ngập nước. Tại đây, chúng bắt đầu vui đùa bằng cách đẩy những mảnh bùn và đá cuội xuống nước để tạo thành tia nước bắn lên tung toé.


Đột nhiên, chúng nghe thấy một thứ gì đó đang khuấy động và sột soạt bên dưới. Chúng dừng lại, lắng nghe và nhìn. Bì Bõm và Chân Kim thậm chí còn rón rén đến rìa của bờ sông và nghiêng người phía trước, cố gắng xem có gì ở đó. Bông Mịn thì sợ nếu không cẩn thận thì có thể bị rơi xuống sông.




Thay vì bắt con nòng nọc thì Mắt Sáng cảm thấy khá là kinh tởm


Bà Muskrat đột nhiên từ dưới bờ bơi lên. Nhà của bà nằm ngay dưới nơi đàn vịt con đang đứng và chúng không hề biết. Bà Muskrat đã bận làm cho xong công việc nhà và bây giờ bà ấy đang bắt đầu làm một việc vặt nào đó ở dưới sông. Bà ấy luôn bơi khi bà muốn đến bất cứ đâu. Bà Muskrat có thể đi bằng cách đó một cách nhanh chóng và an toàn hơn là đi đường bộ. Bà mặc một chiếc váy được dệt bằng sợi bông và một chiếc tạp dề màu trắng, cùng một cặp kính lớn đeo trên mũi. (Tất cả quần áo của bà đều không thấm nước, và trút bỏ nước xuống giống như lông của vịt.) Bà ấy trông thật buồn cười với chiếc mũi gần như nằm dưới nước và chiếc váy chụm lại, và chiếc đuôi kéo lê phía sau, điều đó khiến mấy chú vịt con bắt đầu cười phá lên.


“Ồ, đừng cười,” Bông Mịn cầu xin, quả là một chú vịt con tử tế. "Bà ấy có thể nghe thấy đấy."


“Không, bà ấy sẽ không nghe đâu; Bà ấy ở dưới đó nên không thể nghe thấy chúng ta” Quàng Quạc nói.


Bì Bõm kêu lên: “Anh không quan tâm liệu bà ấy có nghe hay không, trông bà ấy thật buồn cười.” Và Bì Bõm đã cười lên cho đến khi suýt ngã.


Sau đó, tất cả những con vịt con khác cũng bắt đầu cười; - tất cả ngoại trừ Bông Mịn và Đuôi Xoăn. Bông Mịn và Đuôi Xoăn không cười. Chúng bối rối khi nghĩ rằng anh chị em của chúng có thể cư xử thô lỗ như vậy, thậm chí là với một con vật lớn tuổi hơn. Chắc chắn rằng bà Muskrat sẽ không bao giờ quay lại nhìn xem họ là ai, điều đó thật thoải mái .


Nhưng điều đó đã xảy ra, bà chuột xạ hương già có thể nhìn thấy chúng mà không cần phải quay đầu lại, và đàn vịt con không biết gì về điều này. Khi ánh sáng chiếu vào kính của bà ấy, nó khiến chúng giống như một tấm gương phản chiếu và bà ấy có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra phía sau mình. Trong cặp kính của mình, bà thấy Bì Bõm đang cười và chỉ vào mình. Bà thấy những con vịt khác cũng cười, trừ Bông Mịn và Đuôi Xoăn, hai vịt con nhỏ đó không cười mà có vẻ lo lắng và thấy có lỗi. Bà Muskrat đã nhìn thấy tất cả những điều này, nhưng bà không để ý đến nó. Bà ấy chỉ lặng lẽ xuống sông và bơi đi khuất tầm nhìn.


Nhưng hai ba ngày sau, một con cóc già gõ vào gốc cây rỗng nhà Vịt và nói rằng nó có một lời nhắn cho Mẹ Vịt.




Mấy chú gà con túm tụm trên chiếc lá trong khi Vịt con thì ra sức kéo nó.


Con cóc này đã sống ở dưới sông một thời gian, nhưng vì ở đó quá ẩm ướt nên khiến ông ta bị bệnh thấp khớp, vì vậy ông đã quyết định lên rừng sống - một nơi khô ráo hơn.


Bà Muskrat đã nghe nói về điều này, và vì vậy bà đã hỏi anh ta, vì cóc sẽ đi ngang qua cái cây rỗng nhà Vịt để gửi lại lời nhắn ở đó cho bà.


Đây là lời nhắn. Bà muốn Vịt mẹ gửi hai chú vịt con ngày trước không cười nhạo bà đến để gặp bà. Và điều này rất quan trọng.


“Đó là con và Đuôi Xoăn, thưa mẹ! Chúng con không cười, ” Bông Mịn la lên. “Nhưng mẹ nghĩ xem bà ấy muốn con đến để làm gì, mẹ nhỉ?”


"Mẹ cũng không biết, nhưng tốt hơn là con nên đi xem."


Hai chú vịt con không mấy lo lắng khi làm điều này. Chúng chỉ cảm thấy sợ sệt khi đi một mình xuống sông


Con sẽ đi,” Bì Bõm nói. "Con không phiền."


"Không, con không nên đi," Vịt mẹ nói. “Con đã quá nghịch ngợm. Bà Muskrat không muốn thấy bất kỳ con vịt con nào đối xử thô lỗ với bà như con đã từng làm." Cuối cùng, Mẹ Vịt nói với Bông Mịn và Đuôi Xoăn rằng cô ấy sẽ đi một phần đoạn đường với họ.


Mẹ Vịt dắt chúng đến khi nhà của bà Muskrat lộ ra trong tầm mắt, và sau đó cô ấy để cho hai vịt con đi một mình.


Bông Mịn và Đuôi Xoăn đi rất chậm, thường dừng lại để quay về sau nhìn mẹ Vịt.


"Em sẽ gõ cửa khi chúng tôi đến đó đúng không Đuôi Xoăn?" Bông Mịn hỏi.


"Không, chị gõ cửa đi."


“Không, chị không thích; em gõ cửa đi. ”


Nhưng hóa ra không ai trong số họ phải gõ cửa nhà bà Muskrat, vì khi họ đến nhà bà, bà đã ra mở cửa cho chúng. Bà ấy mỉm cười và trông khá thân thiện và dễ chịu dù có chiếc răng chuột dài.




Vịt con ngơ ngác đứng nhìn


“Con là hai chú vịt con đã không cười ta vào ngày hôm trước?” Bà nói. "Đúng rồi! Đúng rồi! Ta thích những mấy đứa nhỏ cư xử lịch sự và lễ phép. Nào, ta có một món quà cho con, ta nghĩ hai con sẽ thích.”


Bà Muskrat trở vào nhà, và khi bà trở ra, bà mang theo hai con búp bê vịt con. "Đây, những thứ này dành cho con,” bà ấy nói, và bà đưa một con búp bê cho Bông Mịn và một con cho Đuôi Xoăn.


Hai chú vịt con không tin vào mắt mình. Họ chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì tinh xảo và xinh đẹp như vậy trước đây. "Chúng thực sự dành cho bọn con sao ạ?" Hai chú vịt con kêu lên. "Có thật không?"


“Đúng vậy,” bà Muskrat nói, mỉm cười và có vẻ hài lòng.


Hai chú vịt con không biết cảm ơn mẹ như thế nào cho đủ. Sau đó, chúng háo hức cho mẹ Vịt xem những con búp bê. Chúng chào tạm biệt bà chuột xạ hương, và chạy trở lại chỗ Vịt mẹ đang đợi họ, “Nhìn kìa mẹ! Mẹ nhìn xem!" Chúng kêu lên.


Mẹ Vịt cầm lấy những con búp bê và kiểm tra qua một lượt.


“Được lắm, chúng rất đẹp,” cô nói. “Không phải bà Muskrat lúc nào cũng tốt bụng tặng người khác những món quà tuyệt vời như vậy. Con phải giữ gìn cẩn thận để không làm vỡ chúng ”.


“Ồ, vâng, chúng con biết rồi, chúng con sẽ cẩn thận!" Hai chú vịt con vui vẻ trả lời.


Khi chúng quay lại cái cây rỗng, và những vịt con khác nhìn thấy những món quà tuyệt đẹp mà bà Muskrat đã tặng cho chúng, họ ước gì họ cũng đừng cười nhạo bà Muskrat thì có lẽ bà ấy cũng sẽ tặng họ những con búp bê. Nhưng bây giờ đã quá muộn để ước muốn về điều đó.




Mẹ Vịt chở đàn gà con đưa cho mẹ nó an toàn


-------

VI

Tôi sẽ đua cùng với cậu xuống tới cây ngưu bàng lớn, Quàng Quạc,” Bì Bõm nói vào một ngày nọ, khi anh ta và những chú vịt con khác bắt đầu ra sông với Vịt mẹ.


"Được thôi."


“Cùng nhau chạy đua đi,” Vàng Sẫm kêu lên - một chú vịt có thể chạy gần nhanh bằng những người anh em của mình.


“Tốt lắm,” Quàng Quạc nói; "Chỉ có điều chúng ta sẽ phải cho Bông Mịn và Đuôi Xoăn xuất phát đầu tiên, vì chúng không thể chạy nhanh như chúng ta có thể."


Thế nên, Bông Mịn và Đuôi Xoăn đi một quãng xuống con đường phía dưới, sau đó Bì Bõm hét lên "Xuất phát!" và rồi tất cả đều chạy đua.


"Chờ mẹ ở cây ngưu bàng!" mẹ của chúng đã gọi theo. "Đừng xuống sông mà không có mẹ." Nhưng lũ vịt con đang chạy đua quá sức nên không thể dừng lại để trả lời cô.


Những con vịt nhỏ đều đến chỗ cây ngưu bàng cùng lúc, mặc dù Bì Bõm đã dẫn trước một chút. Chúng hụt hơi đến mức nằm rạp xuống bóng râm để giải nhiệt trong khi chờ mẹ chúng đến.


Đột nhiên, khi ngồi đó, chúng nghe thấy, sau lưng cây ngưu bàng, tiếng cào cấu và sột soạt kì lạ, và một âm thanh gì đó như “Cạch! bộp bộp! bộp bộp!”


"Đó là gì, Bì Bõm?" Quàng Quạc thì thầm.


"Tôi không biết nó là gì."


“Tôi sợ,” Vàng Sẫm nói, “Nghe thật kỳ lạ. Hãy chạy đi tìm mẹ đi."


Mấy con vịt con nhảy lên, nhưng trước khi chúng có thể chạy trốn, từ phía bên kia cây ngưu bàng đã xuất hiện một sinh vật màu xám, lông lá, với đôi mắt sáng và cái mỏ sắc nhọn. Theo sau cô là một đàn con nhỏ, lông tơ, màu vàng, có vẻ là con của cô. Ngay khi những đứa trẻ đó nhìn thấy vịt con, chúng dừng lại và nhìn chằm chằm vào đàn vịt với vẻ khó hiểu.




Vậy là hai đàn gà, vịt chào tạm biệt nhau và chia tay.


“Cục tác! Cục tác! ”


Cô ấy kêu lên. “Chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Ồ những chú vịt.”


Sau đó, khi Bì Bõm có vẻ chuẩn bị tiến về phía mình, cô ấy xù lông lên một cách giận dữ. “Không được đến gần nữa,” cô ấy kêu lên, “nếu tiếp tục đến đây, tôi sẽ mổ”. Tôi không cho phép bất kỳ động vật lạ nào đến gần con tôi”.


Những chú vịt con tỏ ra khá sợ hãi trước vẻ giận dữ của cô sinh vật kỳ lạ. Chúng định quay lưng bỏ chạy thì bắt đầu vui mừng vì chúng thấy mẹ mình đang đi tới một khúc quanh trên con đường.


Ngay khi Vịt mẹ nhìn thấy một sinh vật lạ đang nói chuyện với các con của mình, cô đã vội vàng đi tới. Sau đó, khi cô ấy đã đến gần hơn một chút, cô ấy cảm thấy vui mừng.


"Ồ, bà Henny Penny!" cô ấy kêu lên. “Có phải là bà không? Bà đã ở đâu thời gian qua? ”



"Tôi đã nghĩ đó không phải là bà, bà Vịt!" gà mái đáp. “Tôi đưa bọn trẻ ra ngoài đi dạo và chúng tôi đã đi xa hơn dự tính. Tôi chắc chắn là tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ gặp bà ở đây."


Hai người bạn gặp nhau vui mừng đến nỗi cả hai bắt đầu đắm chìm trò chuyện, hỏi và đáp, trong khi những đứa con nhỏ lắng nghe với đầy vẻ khó hiểu.


“Tôi cho rằng bà vẫn đang sống ở trang trại,” Vịt mẹ nói. “Và đây là những đứa con của bà, đúng không? Những chú gà con dễ thương làm sao. ”


“Chính bà cũng có những đứa con tốt,” cô gà mái hài lòng trả lời. "Chính xác thì chúng trông thật giống bà làm sao!"


Vịt mẹ nói: “Chúng là những đứa trẻ rất ngoan, chỉ là đôi khi chúng hơi nghịch ngợm và tôi phải mắng chúng một chút. Nhưng mọi thứ ở trang trại như thế nào rồi? Ngỗng và gà tây và gà Guinea thế nào? Còn ông già Tige? Ông ấy vẫn còn sống chứ? Ông ta đúng là một con chó lai ”.


Bà gà mái nói có. “Ông ấy vẫn còn sống và mạnh khoẻ hơn bao giờ hết. Không biết vì sao ngày nọ bà Speckeldy Hen lại tình cờ đi đến quá gần chuồng chó của ông, và ông đã lao ngay vào bà và nhổ bỏ toàn bộ một ngụm lông đuôi! ”


"Ôi!" Vịt mẹ than thở. “Có kinh khủng không chứ? Ông Dậu đã nói gì? ”


"Tại sao ông ấy lại nói ..."


Ngay sau đó, Vịt mẹ nhận thấy rằng tất cả những con nhỏ đang đứng xung quanh và hả họng lắng nghe.



“Được rồi, các con, Mẹ chuẩn bị đi chợ,” Mẹ Vịt nói


“Bây giờ, các con đừng đứng đó lắng nghe nữa,” cô ấy nói. “Các con biết đấy, mẹ không muốn các con nghe người lớn đang nói chuyện. Hãy chạy xuống dòng sông và dắt theo những chú gà con xinh xắn này — chỉ là đừng đi vào cho đến khi mẹ trở lại. Có lẽ các con có thể bắt được cho chúng một con nòng nọc hoặc tương tự.”


“Được rồi, đi đi” gà mái nói. “Mẹ và cô Vịt sẽ đến đó nhanh thôi. Hãy chắc chắn rằng không bị ướt chân nhé các con."


Điều đó đối với vịt con dường như là một điều buồn cười khi bất kỳ ai nói - “Đừng để ướt chân” - nhưng chúng và gà con bắt đầu cùng nhau chạy vui vẻ trên con đường về phía dòng sông, trong khi hai bà mẹ chạy theo chậm hơn phía sau.


Ngay sau khi những chú vịt con đến sông, Bì Bõm dẫn một con gà nhỏ tên là Mắt Sáng, chạy xuống một vũng nước nông nơi những con nòng nọc sinh sống, và bắt được một con béo đẹp, và cho nó vào bụng của mình. Tuy nhiên, thay vì bắt lấy nòng nọc, Mắt Sáng lại trông nó khá chán ghét.


"Ôi không!" Chú gà con kêu lên. “Bỏ nó ngay đi. Thật là điều kinh tởm! ”


"Kinh tởm!" Bì Bõm kinh ngạc kêu lên. “Có gì không ổn à. Bạn chưa bao giờ ăn một con nòng nọc bao giờ sao? ”


"Không, và bây giờ tôi cũng không muốn ăn."


Tất cả những con gà con khác cũng nói như vậy, vì vậy Bì Bõm đã tự mình ăn con nòng nọc, và đối với Bì Bõm nó rất ngon.


“Tôi nói cho bạn biết” Quàng Quạc nói; “Tôi không tin rằng mẹ sẽ phiền lòng nếu chúng ta đến đây, nơi nước cạn và để bơi lội. Nó vừa đủ sâu nếu chúng ta có thể giữ vững chân."




Họ tiếp tục đi, chạy nhảy và bắt lấy


“Nhưng chúng tôi không biết bơi,” gà con kêu lên.


“Không biết bơi!” Vịt con thấy khó tin. "Tại sao, bạn sẽ làm gì khi bạn xuống nước?" chúng hỏi.


"Chúng tôi không xuống nước!"


Những chú vịt con nhìn họ với vẻ đáng tiếc và ngạc nhiên. Chúng chưa bao giờ nghe nói về điều gì đó ví dụ như là không xuống nước. Sau đó, Bì Bõm có một ý tưởng sáng tạo. "Tôi biết!" anh ấy kêu to; “Chúng ta hãy cho gà con đi dạo trên sông. Chúng ta sẽ lấy một chiếc lá to để làm thuyền, sau đó những chú gà con có thể leo lên nó và chúng ta sẽ kéo nó. "


Những chú gà con không thích ý tưởng này lắm. Chúng sợ hãi. Nhưng vịt con háo hức về điều đó đến nỗi chúng hầu như không từ bỏ.


Bì Bõm tìm thấy một chiếc lá lớn và anh ta cùng những con vịt khác dùng mỏ sắc nhọn bẻ nó ra rồi kéo nó xuống sông. “Bây giờ bắt đầu đi,” chúng vui mừng hét lên.


“Nhưng chúng tôi sợ,” gà con van nài.


“Ồ, đến đây nào! Nó sẽ không làm bạn bị thương đâu. Bạn sẽ thích trò này thôi, nó rất thú vị đấy. ”


Những chú gà con rụt rè bước lên chiếc lá và túm tụm lại giữa chiếc lá trong khi những chú vịt con kéo nó ra dòng nước.


“Nhanh hơn đi, kéo nhanh hơn,” Bì Bõm kêu lên, nó dùng mỏ giữ cuống lá và bơi hết sức có thể. "Ở đây này! Hãy mang nó xung quanh tảng đá này ”.


Nước tràn vào chiếc lá, gà con kêu lên sợ hãi. Một lúc sau, chiếc thuyền lá mắc vào một mỏm đá và ngay lập tức bị lật ngang khiến những con gà bị chìm xuống nước.


"Ôi không" Vàng Sẫm kêu lên. "Hãy xem chúng ta đã gây ra những gì."


Mấy con vịt con vội vàng bơi đến giúp đỡ những chú gà con, vừa đẩy vừa kéo, chúng đã cố gắng đưa mấy chú gà con lên nơi an toàn là tảng đá.




“Chà, các ngươi có thể đi cùng với ta và ta sẽ cho các ngươi xem điều đó”


Mấy con gà ướt sũng nước và sợ hãi đến nỗi chúng không biết mình đang ở đâu. "Ôi! Ôi không!" chúng khóc. “Chúng tôi sẽ chết đuối! Chúng tôi muốn về nhà. Ôi không! Huhu...


Mấy con vịt con ngơ ngác đứng nhìn, không biết phải làm gì và nói gì.


Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai từ trên bờ vang lên . “Ôi, gà con của tôi! Gà con của tôi! ”


Vịt mẹ và gà mái đã đến bờ sông, gà mái đã nhìn thấy những gà con của mình ở xa xa trên một tảng đá, chúng ướt sũng và run rẩy vì sợ hãi. “Ôi, tôi phải làm gì đây! Tôi phải làm gì đây,” cô gà mái hét lên. "Chúng không bao giờ có thể quay trở lại."


“Có, chúng có thể; Bây giờ bà đừng lo lắng quá, ”Vịt mẹ nói. "Tôi sẽ mang chúng trở lại đây cho bà."


“Nhưng bà không thể; Tôi biết là bà không thể. Làm thế nào mà bà có thể làm được?"


“Tại sao, dễ dàng với tôi thôi. Tôi sẽ bơi ra phía chúng và chúng có thể ngồi trên lưng tôi, và tôi sẽ mang gà con trở lại cho bà. ”


“Nhưng chúng có thể bị đổ xuống nước. Tôi chắc chắn sẽ như vậy. ”


“Không, tôi sẽ mang từng con một lên bờ. Bây giờ bà chỉ cần đứng đây đợi tôi. ”


Vịt mẹ bắt đầu bơi xuống nước, và chẳng bao lâu đã đến được tảng đá nơi gà con đang đứng. Lúc đầu, Vịt mẹ khó khăn trong việc để một con gà con nào đó trèo lên lưng mình. Gà con sợ bị trượt chân xuống nước; nhưng Mắt Sáng đã mạo hiểm trườn lên và rúc vào cổ Vịt mẹ. Ngay sau khi giữ được thăng bằng ổn định, Vịt mẹ bới đi và mang chú gà con về đến bên mẹ của nó một cách an toàn.


Khi hai chú gà con khác nhìn thấy Mắt Sáng đã an toàn trên bờ, chúng háo hức trèo lên lưng chú vịt và nhờ cô bế chúng.


Ôi, cô gà mái thật biết ơn biết bao khi đàn con của mình cuối cùng cũng trở lại vùng đất khô ráo. Cô cảm thấy rất vui và biết ơn đến nỗi cô không biết phải nói gì với Vịt mẹ.


“Nếu không có bà thì tất cả chúng đã chết đuối,” Gà mái nói.



Ở đó, ông già Tige đang ngủ say dưới ánh nắng mặt trời


“Vâng, nhưng nếu không do các con tôi thì gà con đã không đi ra ngoài đó” - Vịt mẹ nói.


Vịt mẹ muốn gà mái đưa gà con lên gốc cây rỗng để nghỉ ngơi và hong khô, nhưng cô gà mái không làm. Điều cô mong muốn nhất bây giờ là đưa những chú gà con của mình về nhà an toàn. Cô ấy đã quyết định rằng sẽ không bao giờ, sẽ không bao giờ mạo hiểm rời khỏi trang trại nữa - ít nhất là cho đến khi lũ gà con đủ trưởng thành và đủ lớn để tự chăm sóc bản thân.


Thế là hai bà mẹ chào tạm biệt và chia tay nhau, sau đó Vịt mẹ lại đưa các con về nhà mà không cho chúng đi bơi nữa. Chúng thực sự là những chú vịt con rất nghịch ngợm và không nghe lời, và Vịt mẹ nói với chúng rằng chúng sẽ bị phạt không được phép xuống sông trong ba ngày.


Đó quả thực là một điều đáng buồn cho những chú vịt nhỏ. Chúng gần như muốn khóc lên. Nhưng sau đó có lẽ là điều còn tồi tệ hơn khi Vịt mẹ nói với chúng rằng chúng sẽ không thể quay lại sông trong một tuần. Điều này xứng đáng cho sự nghịch ngợm của chúng.



Với cái xiềng xích nặng nề, ông Tige gầm lên, đứng dậy và nhìn đám gà



------------

VII

Một hôm, Vịt mẹ dậy sớm đội mũ ca-lô và khăn choàng, dùng cánh xách giỏ đi chợ.


“Nào, các con, mẹ sắp đi chợ,” cô nói. “Đừng ra khỏi nhà khi mẹ đi vắng, cũng đừng xuống sông và đừng nói chuyện với bất kỳ con vật lạ nào nhé.”


Và tất cả vịt con đồng thanh trả lời, "Không đâu, thưa mẹ."


Sau đó, Vịt mẹ đội mũ ca-lô và khăn choàng, đeo giỏ trên tay và đi khỏi.


Khoảng một lúc sau khi Vịt mẹ đi, mấy con vịt nhỏ chơi đùa gần cái cây rỗng, rồi chúng lang thang xa hơn một chút, sau đó chúng bắt đầu đi thử xem chúng có thể đi được bao xa mà không bị mất dấu nhà của mình.


Cuối cùng, Bì Bõm nói: “Tôi mong mẹ sẽ nhanh chóng trở lại,“ Tôi đang đói. Bây giờ mà có một con nòng nọc hay mấy cây cải xoong sẽ ngon làm sao!”


“Quả thực là vậy,” Quàng Quạc nói. "Hoặc thậm chí là một con bọ cánh cứng cũng được nếu chúng ta có thể tìm thấy một con."


Đúng như lời Quàng Quạc nói, một con ruồi đuôi dài và sáng bay lại gần trên đầu Vàng Sẫm. "Bắt lấy, bắt lấy, Vàng Sẫm!" Quàng Quạc kêu lên.


Vàng Sẫm nhảy lên một cú và trượt mất con ruồi, dù mỏ của Vàng Sẫm vừa sượt qua đuôi của nó.


"Bắt lấy nó!" Bì Bõm kêu lên, sau đó bắt đầu nhảy vọt lên;


“Bắt lấy nó! bắt nó!" mấy con vịt khác kêu, hãy chạy theo nó nhanh nhất có thể. Thế là tất cả những lời của mẹ Vịt chúng đều lãng quên.


Chúng tiếp tục đi, nhảy và giành giật, và thỉnh thoảng ngã đè lên nhau trong lúc vội vàng hấp tấp. Cuối cùng, cuộc rượt đuổi của chúng đã dẫn chúng ra một con đường, và sau đó con ruồi bay thẳng lên trên đầu chúng, bay lên cho đến khi mất hút trong bầu không khí đầy nắng. Những con vịt con đứng trố mắt nhìn theo con ruồi một cách thèm thuồng.


“Này, bạn trẻ! Mày nghĩ mày đang làm gì vậy?" một giọng thô bạo hỏi.


Đàn vịt con quay lại.


Trước mặt chúng, ở bên đường, là một con gà già ăn mặc rách rưới, trông khá thô lỗ.


"Mày nghĩ mày đang làm gì vậy?" ông ta hỏi lại.


“Ồ, nếu ông muốn biết, chúng tôi đang cố bắt một con ruồi,” Quàng Quạc trả lời một cách khá rụt rè.


"Con ruồi! Mày muốn bắt một con ruồi để làm gì? ”


"Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ ăn nó."


"Ăn nó sao! Ăn một con ruồi? Mày không có bắp hay bánh mì hay những thứ tương tự ở nhà à? "


Quàng Quạc lắc đầu. "Chúng tôi không biết ngô hay bánh mì là gì."


“Không biết đó là gì! Sao vậy, tại trang trại nơi ta sống, vợ của người nông dân ra ngoài hai lần một ngày và cho ta tất cả những thứ chúng ta có thể ăn. Thỉnh thoảng cô ấy còn cho ta một đĩa sữa đông; hoặc thịt xương để gặm. Mặc dù phần lớn ta phải chia sẻ xương thịt của mình với chú chó trông nhà. Ông ấy là một người bạn tuyệt vời của ta, ông Tige. Ông ấy sẽ cho ta lấy món xương của ông ấy bất cứ lúc nào nếu tôi muốn."


"Ông Tige!” Bì Bõm kêu lên. “Kì lạ, đó là tên của con chó canh gác ở trang trại nơi mẹ chúng tôi từng sống. Nông trại của ông ở đâu vậy?”


“Ồ, đằng kia,” con gà già nói và chỉ về phía trước bằng cánh của mình. "Mẹ của các ngươi là ai?"


Mấy con vịt con đã nói cho con gà biết mẹ của chúng là ai, chúng sống ở đâu và tất cả về bản thân chúng.


Đến lượt chúng, chúng hỏi ông gà về trang trại.


Vàng Sẫm nói: “Tôi chỉ chắc chắn rằng đó chính là nơi mẹ chúng tôi từng sống. "Ồ, tôi ước gì chúng tôi có thể nhìn thấy trang trại đó."


"Các ngươi có thể. Hãy đi cùng ta, ta sẽ dắt các ngươi đi xem trang trại."



Con gà cứ thế chạy đi, và lũ vịt con cũng tiếp tục chạy theo ở phía sau


“Được thôi,” Bì Bõm và Quàng Quạc kêu lên.


Bốn con vịt con khác thấy sợ và nghĩ chúng không nên đi, nhưng Bì Bõm và Quàng Quạc rất háo hức và không muốn quay lại, thế nên một lúc sau, những con khác cũng đồng ý tiếp tục đi đến trang trại. Thế là con gà rách rưới dẫn đường, cả bọn đi theo phía sau.


Vừa đi, họ vừa bắt đầu cuộc trò chuyện về con gà và tất cả về bản thân ông ta ta và trang trại. Anh ta kể cho đàn vịt nghe về người vợ của bác nông dân nghĩ về anh ta như thế nào, và về người bạn của anh ta, con gà tây, và về ông già Tige.


“Tại sao,” ông ấy kêu lên, “Tôi thật sự không nghĩ nổi ông Tige sẽ làm gì nếu có chuyện gì đó xảy ra với tôi. Tôi đoán anh ấy sẽ phá nát dây xích của mình và đi ra ngoài để tìm tôi."


Mấy con vịt con nghĩ rằng con gà này thực sự phải là một người rất quan trọng đối với mọi người, nên họ mới yêu quý nó.


Một lúc sau, họ đến một hàng rào bằng ván cao. Con gà chui qua một cái lỗ, và những con vịt con chui theo sau anh ta, và ngay lập tức chúng đã vào trong sân trại.


Khi vào bên trong, đàn vịt ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh. Cách chúng không xa, một con gà mái đang bận rộn cào bới thức ăn cho đàn gà con của nó. Lúc đầu, vịt con nghĩ đó chắc hẳn là con gà mái mà chúng đã gặp ở sông, nhưng sau đó chúng thấy rằng đây là một con gà mái lớn hơn, sẫm màu hơn. Một con gà trống đứng trên đồi gáy lên to và rõ, những con vịt con bắt đầu nhốn nháo. "Kia là gì vậy?" Bì Bõm hỏi với giọng sợ hãi.


"Đằng kia? Ồ, không có gì đâu. Đó chỉ là tiếng gà trống gáy. Các ngươi chưa bao giờ nghe thấy tiếng như vậy trước đây à? "


Ở một góc đầy nắng bên kia là thứ gì đó đang chuyển động, thứ gì đó đang thở, cái gì đó đang di chuyển và được nâng lên trên cao bằng 4 đôi chân dài, trông thật tuyệt. "Đó là gì vậy?" Bì Bõm hỏi, chỉ vào con vật đó.


"Bò cái. Ngươi chưa bao giờ nhìn thấy những con bò trước đây ư? Ôi trời! Ngươi chắc chắn không biết nhiều,” con gà nói một cách khinh bỉ.


Những chú vịt con nhìn đàn bò với vẻ lo ngại. Bất kỳ bàn chân nào trong số những bàn chân vĩ đại đó, nếu tình cờ giẫm phải chúng sẽ khiến chúng dễ dàng bị nghiền nát như cái cách chúng làm với bọ cánh cứng hay nòng nọc.


"Và bạn của ông ở đâu, ông Tige ở đâu?"


"Ông Tige già à?" con gà ngập ngừng nói. “Chà, các ngươi biết đấy anh ấy có thể đã ngủ. Nếu anh ấy là tôi, tôi sẽ không muốn đánh thức anh ấy. Anh ấy phải sủa nhiều vào ban đêm nên đôi khi anh ấy rất mệt vào ban ngày. "


"Nhưng thế thì chúng tôi không thể chỉ nhìn thấy anh ấy trông như thế nào sao?"


"Được rồi, có lẽ ta sẽ chỉ cho các ngươi. Anh ta sống trong cái chuồng chó đằng kia”.


Thế là con gà dẫn đường đi về phía chuồng chó, và đàn vịt con đi theo phía sau. Con gà vừa kiễng chân vừa đi, và không ngừng nói nhỏ với vịt con đừng làm ồn. Đàn vịt con dường như cũng đã nghĩ rằng con gà sợ Tige nếu như hắn không nói với họ rằng hắn ta không sợ.


Một lúc sau, họ đến ngôi nhà dành cho chó và nhìn trộm xung quanh góc đó. Ở đó, chắc chắn, ông Tige già đang nằm dưới ánh nắng mặt trời, ông ta đang ngủ say. Ông ta là một con chó lông vện to lớn trông rất hung dữ. Trong lúc ngủ, thỉnh thoảng ông ấy giật giật cái tai hoặc cử động bàn chân của mình. Điều này khiến vịt con sợ hãi và thậm chí không dám nhìn ông ta.


Khi con gà nhìn thấy chó Tige đã chìm vào giấc ngủ say, hắn trở nên táo bạo hơn nhiều. “Vâng, anh ấy đây, đang ngủ say, giống như ta đã nói với các ngươi,” con gà nói. “Các ngươi có thấy xương đống xương trước mũi của anh ấy không? Nếu anh ấy tỉnh giấc, ta sẽ bảo anh ấy đưa nó cho các ngươi. Anh ấy sẽ làm điều đó mà, ta biết, nếu ta yêu cầu anh ấy làm vậy ”.


Ngay lúc đó con chó to đùng ấy cũng vừa tỉnh giấc, mở to một mắt, nhưng con gà không để ý, cứ mải mê khoe khoang với vịt con.


Bây giờ con chó không thực sự là người bạn của con gà như hắn nói. Trên thực tế, ông Tige rất ghét hắn ta. Con gà luôn leo lên và cố gắng ăn trộm thức ăn của ông. Ông Tige đã cố gắng bắt lấy hắn hết lần này đến lần khác, nhưng hắn luôn nằm ngoài tầm với. Nhưng bây giờ con gà đang đứng rất gần, dường như ông ta có thể tóm gọn lấy con gà bằng một cái vồ. Rất, rất khẽ, ông Tige bước lại gần, mà con gà không nhận ra. Nhưng đột ngột ông ta bị sợi dây trói kéo lại và ông ta gầm lên thật lớn. Ông ta có lẽ sẽ bắt được nó, nếu sợi dây xích dài hơn một chút. Vì răng của ông đã sượt qua lông của con gà.



Hắn ta nhìn họ một cái nhìn khinh bỉ và bỏ đi


Con gà hét lên một tiếng, và dang rộng đôi cánh chạy về phía cái lỗ trên hàng rào.


Đàn vịt con ngã nhào sau nó, sợ hãi vì phản ứng bất ngờ của con gà. Con gà sau đó chui qua lỗ và lao xuống đường, và những con vịt nhỏ cũng chui qua lỗ và chạy theo nó.


Con gà cứ chạy mãi, vịt con chạy mãi. Vì tất cả những gì họ biết con chó có thể đã bị đứt dây xích của mình và đuổi theo sát gót họ.


Sau một lúc, họ đến sông và không thể đi xa hơn. Nhưng đó là một đoạn sông mà vịt con chưa từng thấy bao giờ. Ở đây con gà đã kêu lên một cách giận dữ.


"Tại sao các ngươi không về nhà?" hắn la lên. “Tại sao các ngươi cứ đi theo ta? Ta ghét các ngươi, mau về nhà đi”


“Nhưng chúng tôi không biết làm sao để về nhà,” vịt con kêu lên và Đuôi Xoăn bắt đầu khóc.


“Chà, ta chẳng quan tâm bạn đi đâu, đừng tiếp tục đi theo ta nữa. Ta mệt mỏi với các ngươi lắm rồi."


“Không đâu; chúng tôi sẽ không đi theo ông nữa nếu ông chỉ cho chúng tôi biết cách về nhà. "


“Không, ta sẽ không chỉ. Ta sẽ phải trở lại trang trại. Bây giờ chắc là giờ cho ăn. Và các ngươi cũng chẳng dám đến nữa. Nếu các ngươi tiếp tục làm vậy, ta sẽ mổ đấy. "


Con gà tức giận vì vịt con nhìn thấy dáng vẻ hắn ta sợ hãi ban nãy, và vì chúng đã phát hiện ra hắn ta không phải là bạn của con chó Tige.


“Ôi không, chúng mình phải làm gì đây! Chúng mình đã lạc đường rồi! Chúng mình đã đi lạc đường! ” vịt con khóc.


Nhưng con gà không để ý đến chúng. Hắn ta nhìn chúng một cái đầy khinh bỉ, rồi phủi cánh lên đường bỏ mặc đàn vịt.


Và lúc này, những chú vịt con tội nghiệp thực sự khốn khổ. Tất cả đều khóc sướt mướt cay đắng. Ngay cả Bì Bõm cũng bắt đầu khóc. “Ôi không, nếu chúng mình có thể về đến nhà,” chúng khóc, “chúng mình sẽ không bao giờ, không bao giờ chạy trốn nữa, sẽ luôn là những chú vịt con ngoan ngoãn vâng lời.”


Chú vịt Quàng Quạc đã ngừng khóc và đột nhiên kêu lên một cách sung sướng rồi chỉ về phía dòng sông.


"Nhìn kìa! Nhìn kìa!" Quàng Quạc hét to.


Mấy con vịt con gạt đi nước mắt, sau đó chúng bắt đầu vỗ cánh và hét lên vì vui sướng. Ở đằng kia, mẹ Vịt trong chiếc khăn choàng và chiếc mũ ca-lô cùng chiếc giỏ trên tay, người mẹ thân yêu của chúng - đang bơi xuôi theo dòng nước về phía chúng.


"Mẹ! Mẹ!" chúng cùng nhau hét lên. “Chúng con ở đây, mẹ ơi! Mau lên! ”


Mẹ Vịt nhìn đăm đăm rồi bơi vào bờ sông. Cô khó tin vào mắt mình.


"Tại sao vậy các con, các con đã làm gì ở đây?" Mẹ Vịt nói vẻ trách móc.


“Mẹ ơi, chúng con đã bỏ trốn khỏi nhà và bị lạc đường, nhưng nếu mẹ đưa chúng con về nhà, chúng con sẽ không bao giờ trở thành những con vịt nhỏ không vâng lời nghịch ngợm nữa.”


Chúng thực sự đã rất nghịch ngợm muốn bỏ chạy khỏi nhà trong khi mẹ chúng đã dặn dò rất kĩ rằng không được phép ra khỏi nhà nếu cô ấy đi vắng, nhưng bây giờ chúng trông rất sợ hãi và đau khổ đến nỗi mẹ không nỡ lòng nào mắng chúng.


“Chà, chà! Bây giờ chúng ta sẽ không nói về việc này nữa,” cô nói. “Có lẽ các con đã bị trừng phạt đủ và đã quá sợ hãi. Nhanh bước xuống sông và mẹ sẽ đưa các con về nhà. "


Mấy con vịt con trượt xuống nước và bơi về phía mẹ của chúng, và một lúc sau chúng đã nhìn thấy ngôi nhà nhỏ thân thuộc của chúng và cái cây rỗng bên kia. Mấy chú vịt con cảm thấy biết ơn và hạnh phúc biết bao khi về được đến nhà.


“Mẹ,” Bì Bõm nghiêm nghị nói, “Con sẽ không bao giờ, sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa. Con sẽ luôn làm chính xác những gì mẹ căn dặn."


Các con vịt còn lại cũng nói theo y như vậy


“Chà, mẹ rất vui khi nghe các con nói điều này,” Vịt mẹ trả lời. “Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc và vui vẻ nếu như mẹ không bao giờ phải mắng con nữa”.




Đàn vịt con bơi xung quanh mẹ mình


Nhưng tất nhiên là thỉnh thoảng những chú vịt con rất nghịch ngợm sau lần đó. Nhưng ít nhất là đối với Vịt mẹ, chúng đủ tốt để cô cảm thấy rằng những chú vịt con của cô vẫn là những chú vịt con đáng yêu nhất, dễ thương nhất, tinh ranh nhất thế gian.


— HẾT —


114 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page