top of page
  • Ảnh của tác giảGubott

[Sách Gubott] Sáu Chú Vịt Con - Katharine Pyle

Đã cập nhật: 7 thg 2, 2022

VỊT MẸ có tất cả 6 chú vịt con, Bì Bõm, Quàng Quạc, Vàng Sẫm, Chân Kim và Bông Mịn. Chú vịt nhỏ nhất và tinh ranh nhất được đặt tên là Đuôi Xoăn. Những chú vịt con nghịch ngợm đôi khi lại không vâng lời mẹ dặn.


Người dịch: Yến Linh (LinLin)
Giám sát: Đào Uyênn (Tetsuko)
Soát lỗi: Cát Huyền (VarinX)
Biên tập: Thu Anh (Cốm)
Thiết kế bìa: Tường Vy (Vie)

Tải sách:


Sáu chú vịt con - Katharine Pyle
.epub
Download EPUB • 2.21MB


Sáu chú vịt con - Katharine Pyle
.mobi
Download MOBI • 1.65MB

Sáu chú vịt con - Katharine Pyle
.pdf
Download PDF • 1.56MB





 


Vịt mẹ chăm chú nhìn đàn con mình…


–---

I


VỊT MẸ và sáu chú vịt con của mình sống trong một cái cây rỗng bên bờ sông, ở đây, họ sống những ngày dài hạnh phúc. Họ sở hữu một khúc sông rộng rãi sáng sủa để bơi và không bị ai làm phiền hay đánh đuổi họ.


Vịt mẹ không phải lúc nào cũng sống trong cái cây rỗng. Có lần cô ấy sống trong một trang trại ở vùng quê cách xa con sông. Nhưng cô ấy không thấy mấy vui vẻ khi ở đó. Có điều, có một con chó trông rất già sống trong trang trại. Hắn ta bị xích trong chuồng suốt cả ngày, và không bao giờ được thả cho tới khi những con vật khác đi ngủ, thế nhưng hắn ta lại thường gầm gừ và ngoàm vồ mấy chú vịt và gà mỗi khi chúng đến gần chuồng của hắn, và điều đó thường khiến chúng kinh hãi.


Thế là, chẳng còn có nơi nào có thể bơi ngoại trừ cái ao vịt nhỏ đầy bùn lầy và gần như khô cạn dưới cái nóng của mùa hè.


Nhưng điều tệ nhất của hầu hết các trang trại ở đây chính là cái cách mà những người vợ nông dân thường trộm trứng. Bất kể Mẹ Vịt đã cẩn thận cất giấu trứng của mình như thế nào, mẹ nông dân vẫn luôn tìm mọi cách để lấy chúng đi. Một lần, Mẹ Vịt cất số trứng của mình trong một ổ gà mái, và cho một con gà mái ấp trứng. Sau một quãng thời gian, gà mái đã cho nở ra 11 chú vịt tinh ranh nhất, lông tơ vàng và mềm mại nhất chưa từng thấy. Cô gà mái cũng cảm thấy hài lòng và tự hào như thể chính mình đã sinh ra số trứng vịt đó. Nhưng cô ấy lại không biết làm thế nào để nuôi dưỡng đàn vịt con này. Và Vịt Mẹ rõ ràng biết được chuyện này. Vì cô gà mái thậm chí không muốn chân của đàn vịt con bị ướt và cô ấy dường như nổi điên lên khi một ngày nọ đàn vịt con bơi xuống nước.



Cô ấy hướng đôi cánh của mình về phía trang trại ở đằng xa…


Sau khi Vịt Mẹ quyết định sẽ không ở lại trang trại nữa, cô bắt đầu bước vào thế giới rộng lớn của mình mà không nói cho bất kì ai một lời nào, Mẹ Vịt cứ thế lạch bạch đi cho đến khi tới một gốc cây rỗng bên bờ sông. Và tại đây, cô ấy xây dựng nên một tổ ấm, ấp một đàn vịt con cho chính mình, và nuôi dưỡng chúng như cái cách mà những chú vịt con nên được nuôi dưỡng, Vịt Mẹ và đàn vịt con đã sống rất hạnh phúc.



-----


II

VỊT MẸ có tất cả 6 chú vịt con, tên của chúng theo thứ tự từ đứa lớn nhất là Bì Bõm, Quàng Quạc, Vàng Sẫm, Chân Kim và Bông Mịn. Chú vịt nhỏ nhất và tinh ranh nhất được đặt tên là Đuôi Xoăn.


Trong đó, Vàng Sẫm, Bông Mịn và Đuôi Xoăn thuộc giống cái, còn lại là ba chú vịt điển trai.


Vào một ngày đẹp trời, khi gió thổi lá bay xào xạc, mấy chú thỏ rừng nhảy cẫng lên và vui vẻ tung tăng, Mẹ Vịt nói với đàn con nhỏ của mình rằng cô ấy sẽ dẫn chúng đi rong chơi một hôm.


“Ồ, tốt quá, thích quá” - đàn vịt con hào hứng hét lớn, đôi cánh bé xíu vỗ vỗ vui mừng.



Trong cái cây rỗng ấy thật ấm cúng làm sao…


Vịt Mẹ lấy ra một cái giỏ nhỏ bằng cỏ khô mà bác chuột xạ hương đã làm cho cô ấy, rồi cô cùng các con của mình gói đầy bữa trưa vào. Có cải xoong giòn, cần tây, và những con ốc nhỏ cùng đủ các loại mà mấy chú vịt con thích ăn.


Ngay sau khi chiếc giỏ được gói ghém xong, họ liền xuất phát…


Đàn vịt con nghĩ rằng chúng có lẽ sẽ đi xuống sông, nhưng thay vào đó Vịt Mẹ lại dẫn chúng vào rừng, một nơi cách xa mặt nước.


“Chúng ta đi đâu vậy mẹ? Chúng ta đang đi đâu đấy ạ?” Đàn vịt con hỏi mẹ, nhưng Vịt Mẹ chỉ cười và lắc đầu không nói cho chúng biết.


Một lúc sau, họ đã đi ra khỏi khu rừng và đến một đồng cỏ, nơi có một đống đá cao..


“Chúng ta sẽ tổ chức buổi dã ngoại ở đây” - Vịt Mẹ nói.


Cô đặt chiếc giỏ xuống, rồi mở gói thức ăn ra, Vịt Mẹ và đàn vịt con ngồi quây quần bên nhau, họ ăn và ăn. Và tất cả các món đều ngon làm sao! Như là các món ăn có trong các chuyến dã ngoại.


Sau khi họ đã ăn uống no nê, Vịt Mẹ cất tiếng: “Nào, các con hãy leo lên đỉnh của những tảng đá và nhìn xem chúng ta sẽ thấy gì nhé”



Nghe Vịt Mẹ nói thế, một chú vịt con đã đi đến bên một chiếc ống dẫn nước mưa và nằm dưới một ngọn nước phun mạnh nhất.


Thật là vui! Và cũng thật là tuyệt khi trèo qua các tảng đá, mấy chú vịt con loạng choạng, trượt chân và kêu lên, Vịt Mẹ theo sau giúp đàn con mình. Một lúc sau, họ nhìn thấy mình đã leo lên đến đỉnh cao nhất của ngọn đá, và ồ, một cơn gió thoảng thổi qua…


“Nhìn kìa!” - Vịt Mẹ nói. “Các con có thấy phía bên kia không?” - Cô ấy vừa nói vừa chỉ đôi cánh của mình về hướng một trang trại ở đằng xa. “Đó là nơi mà mẹ đã từng sống”


“Sao vậy mẹ” - Vịt con kêu lên, “Chúng con nghĩ mẹ luôn sống bên cạnh bờ sông, trong cái cây của chúng ta”


“Không hẳn như vậy, mẹ đã từng sống ngay trong trang trại đó” - Vịt Mẹ trả lời. Và cô ấy bắt đầu kể cho đàn con của mình nghe câu chuyện lúc đó, về cuộc sống của cô ấy lúc còn ở đây, và sẽ như thế nào nếu cô ấy tiếp tục ở lại. Đàn vịt con có lẽ đã được nuôi bởi một cô gà mái thay vì Mẹ Vịt. Điều đó nghe thật kinh khủng đối với đàn vịt con, rằng chúng có thể có một người mẹ khác thay cho người mẹ hiện tại của chúng. Chúng muốn được biết gà mái là gì, bởi vì tất nhiên là chúng chưa bao giờ nhìn thấy con gà mái nào, và không biết họ sống ở đâu. Mẹ Vịt cố gắng để diễn tả cho vịt con biết, nhưng chúng vẫn không thể nào hiểu hết được.

“Con không muốn một cô gà mái làm mẹ của mình đâu” - Bì Bõm kêu lên; “Nhưng con muốn nhìn thấy trang trại, con muốn nghe tiếng chó sủa, và nghe tiếng bò rống nữa. Họ có kêu lên những tiếng lớn như sấm không mẹ, mẹ dẫn chúng con đến đó một chút, mẹ nhé?”


Thế nhưng Mẹ Vịt lại trả lời với vịt con rằng, thực sự không thể. Bởi vì sẽ rất nguy hiểm nếu như quay lại trang trại. Nếu bác nông dân và vợ ông ấy nhìn thấy đàn vịt, họ sẽ bắt chúng và nhốt vào chuồng, và sẽ không bao giờ cho chúng trốn thoát lần nữa.


Ý nghĩ về điều đó khiến những vịt con khác sợ hãi, duy chỉ có Bì Bõm thì vẫn kiên quyết nói: “Cô ấy không thể bắt được con đâu! Con có thể mổ rất mạnh và chạy rất nhanh, con ước gì mẹ sẽ dẫn con đến đó xem một chút, mẹ nhé, chỉ xem qua một lượt thôi.”


Mẹ Vịt không trả lời, bởi vì cô ấy nhìn thấy một đám mây đen lớn đang tụ lại trên đỉnh đầu.


“Nhanh lên, các con, nhanh lên” - Mẹ Vịt kêu lên. “Sắp có bão, chúng ta phải về nhà trước khi nó kéo đến”


Rồi họ hối hả leo xuống thật nhanh, và bắt đầu băng qua khu rừng nhanh nhất có thể, họ tranh thủ thời gian đến mức về đến cái cây rỗng ngay khi những giọt mưa nặng hạt đầu tiên rơi xuống.


Tất cả đều thở hồng hộc và thấm mệt, đặc biệt là Đuôi Xoăn. Nhưng như mẹ chúng nói, đây không phải là vấn đề vì chúng đã thoát khỏi được tình trạng ướt nhũn.



Vấu thật chặt và chú vịt con bắt đầu kéo kéo...


----

III


THẬT ấm áp làm sao khi ở trong cái hốc cây khô ráo, khi bên ngoài mưa ngày càng mạnh và nặng hạt hơn, và dòng nước chảy dài xuống thân cây.


Một lúc sau, đàn vịt con lấy đồ chơi ra và ngồi nghịch với chúng, nhưng ngay sau đó chúng thấm mệt, chúng quay sang nép vào Vịt Mẹ, và nài nỉ cô ấy kể cho chúng nghe một câu chuyện.


“Một câu chuyện?” - Vịt mẹ hỏi. “Tốt lắm. Các con muốn nghe kể về câu chuyện gì?”


“Kể về Vẫy Vẫy Đuôi!” - Bì Bõm và Quàng Quạc kêu lên.


“Không, không. Đừng kể về điều đó” - Đuôi Xoăn cầu xin. Gần như rơm rớm nước mắt. “Nó là một câu chuyện buồn, mẹ ạ. Nó sẽ làm con khóc mất.”


“Xì!” (khinh bỉ) “Anh sẽ không là một đứa bé sẽ khóc chỉ vì một câu chuyện!” -Bì Bõm nói. “Tiếp đi mẹ, mẹ sẽ kể mà đúng không?”


Bốn chú vịt khác cũng muốn nghe câu chuyện, vì vậy Mẹ Vịt bảo với Đuôi Xoăn nếu cô bé không muốn nghe, cô có thể chạy vào góc nào đó và chơi một mình một lúc, và khi câu chuyện kết thúc cô bé có thể quay lại và chọn một câu chuyện khác. Bất cứ một câu chuyện nào mà cô ấy thích, và đó là câu chuyện kế tiếp mẹ sẽ kể cho nghe.


Vì vậy Đuôi Xoăn, một cô bé luôn ngoan ngoãn và vâng lời, chạy đến một góc và lôi con búp bê của mình ra, và bắt đầu chơi. Trong khi đó, Mẹ Vịt kể cho những vịt con khác nghe về câu chuyện kia.


Và đó là một câu chuyện buồn của Vẫy Vẫy Đuôi.