top of page
  • Ảnh của tác giảGubott

[Sách Gubott] Giấy Dán Tường Vàng - Charlotte Perkins Gilman

Đã cập nhật: 28 thg 8, 2022

Với những ai yêu thích các tác phẩm của Edgar Allan Poe thì cuốn sách nhỏ này sẽ dành cho bạn đó!


“‘The Yellow Wallpaper”’ (‘Giấy dán tường vàng’ ) là một câu chuyện ngắn, hay nói cách khác là một cuốn tiểu thuyết, được viết bởi nhà văn nữ quyền người Mỹ Charlotte Perkins Gilman. Phần lớn của cuốn tiểu thuyết là tự truyện xoay quanh các chủ đề về nữ quyền, căn bệnh về tâm lý, phương pháp điều trị, và một số sự thật đáng lo ngại về xã hội thế kỷ 19.


Người dịch: Diệu Hà
Giám sát: Tường Vy (Vie)
Soát lỗi: Cẩm Tú
Biên tập: Thu Anh (Cốm)
Thiết kế bìa: Huyền Trân (Red Apple)



Tải sách:


[Official] Giấy dán tường vàng
.pdf
Download PDF • 213KB

Giấy dán tường vàng - Charlotte Perkins Gilman
.mobi
Download MOBI • 147KB

Giấy dán tường vàng - Charlotte Perkins Gilman
.epub
Download EPUB • 137KB







 

Rất hiếm khi chỉ có những người bình thường như tôi và John lại giữ ngôi nhà của tổ tiên cho mùa hè.


Một căn biệt thự thuộc địa, một di sản được truyền lại, tôi có thể nói là một căn nhà ma ám, và đạt đến đỉnh cao của sự lãng mạn- nhưng điều đó là đòi hỏi số phận quá nhiều.


Tôi vẫn tự tin khẳng định rằng có điều gì kì lạ về nó.


Hơn nữa, tại sao nó phải rẻ đến đến thế? Và tại sao lại bị bỏ hoang trong khoảng thời gian lâu như vậy?


John cười nhạo tôi, dĩ nhiên rồi, nhưng người ta lại mong đợi điều đó trong hôn nhân.


John thiết thực đến cực độ. Anh ấy không thể chịu đựng được niềm tin, những nỗi khiếp sợ kinh hoàng trong sự mê tín, và anh chế giễu thẳng thắn bất kỳ cuộc nói chuyện nào về những điều không thể cảm nhận được, không thể nhìn thấy, và không thể đưa ra bằng hiện vật.


John là một bác sĩ, và có lẽ - ( tất nhiên tôi sẽ không nói điều đó với một linh hồn sống, nhưng đây là một tờ giấy vô tri và là một sự khuây khoả lớn cho tâm trí tôi) - có lẽ đó cũng là lý do khiến tôi không thể mau chóng khoẻ lại.


Bạn thấy đó, anh ấy không tin rằng tôi bị ốm!


Và mình có thể làm gì được chứ?


Nếu một bác sĩ có uy tín, và là chồng của mình, khẳng định với bạn bè và người thân rằng không có vấn đề gì thực sự xảy ra với mình ngoài chứng trầm cảm tạm thời- một khuynh hướng kích động nhẹ- thì mình phải làm gì?


Anh trai tôi cũng là một bác sĩ, cũng có uy tín, và anh ấy cũng nói điều tương tự.


Vì thế tôi phải uống phốt-phát và phốt-phít- bất kể nó là cái gì, thuốc bổ, những cuộc đi dạo, không khí, và cả những bài tập thể dục, tôi bị cấm “hoạt động” cho đến khi khoẻ lại.


Cá nhân tôi không đồng tình với quan điểm của họ.


Cá nhân tôi tin rằng hoạt động phù hợp, cùng với niềm vui thích và sự thay đổi, sẽ khiến mình cảm thấy tốt hơn.


Nhưng mình phải làm gì?


Tôi đã viết được trong một khoảng thời gian bất chấp họ thế nào; nhưng điều đó khiến tôi kiệt sức- phải cố gắng che dấu điều đó, nếu không sẽ phải đối mặt với những phản đối gay gắt.


Đôi khi tôi thích điều đó trong tình trạng này nếu tôi có ít phản đối hơn, được tiếp xúc xã hội và được động viên nhiều hơn - nhưng John nói rằng điều tồi tệ nhất mà tôi có thể làm là nghĩ về tình trạng của mình, và tôi phải thừa nhận là nó luôn khiến tôi cảm thấy tệ hơn.


Vì vậy tôi sẽ để mặc nó và bắt đầu nói về ngôi nhà.


Nó là nơi đẹp đã nhất! Nó khá đơn độc, ở ngay sau con đường, cách khoảng ba dặm so với ngôi làng. Nó gợi nhắc tôi nhớ đến những địa điểm ở Anh mà bạn thường đọc về vì nơi đó có những hàng rào, có những bức tường, những cánh cổng, và rất nhiều những ngôi nhà nhỏ riêng lẻ dành cho những người làm vườn và người dân.


Ở đó có một khu vườn đầy mê hoặc! Tôi chưa từng nhìn thấy một khu vườn nào - rộng lớn và rợp bóng mát, đầy những lối đi hình hộp, và được phủ quanh bởi hàng cây nho dài cùng với những chiếc ghế ngồi bên dưới chúng.


Ở đó từng có cả nhà kính nhưng đến hiện tại chúng đều đã bị gỡ bỏ.


Tôi tin rằng đã có một số rắc rối pháp lý về những người thừa kế và đồng thừa kế; dù sao đi nữa, nơi đây cũng đã bị bỏ hoang trong nhiều năm rồi.


Tôi e sợ rằng điều đó phá hỏng sự ma mị của tôi; nhưng tôi không quan tâm - có điều gì đó rất lạ trong ngôi nhà này - tôi có thể cảm nhận được nó.


Tôi đã kể lại điều đó với John vào một buổi tối bên dưới ánh trăng, nhưng anh ấy nói những gì tôi cảm thấy chỉ là phác hoạ lên, và đóng sập cửa sổ lại.


Đôi khi tôi giận John một cách vô lý. Tôi chắc rằng trước giờ tôi chưa từng nhạy cảm đến như vậy. Tôi nghĩ đó là do tình trạng tâm lý này.


Nhưng John nói nếu tôi cảm thấy thế, tôi sẽ bỏ qua sự tự chủ đúng đắn ; vì vậy tôi cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân - ít nhất là trước anh ấy - và điều đó khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi.


Tôi không thích căn phòng của chúng tôi một chút. Tôi đã muốn tầng dưới mở ra phía quảng trường và có hoa hồng trên khắp cửa sổ, và thêm cả những chiếc móc treo chintz cổ điển xinh đẹp! Nhưng John không nghe.


Anh ấy nói là chỉ có một cửa sổ và không có chỗ để cho hai chiếc giường, và không có chỗ nào gần cho anh ấy nếu lấy một cái khác.


Anh ấy rất cẩn thận và tình cảm, và hiếm khi để tôi cử động nếu không có chỉ đạo đặc biệt.


Tôi có một lịch trình uống thuốc cụ thể từng giờ trong ngày; anh ấy chăm sóc về mọi mặt cho tôi, và vì vậy tôi cảm thấy mình thật vô ơn khi không tôn trọng nó nhiều hơn.


Anh ấy nói rằng chúng tôi đến đây chỉ vì tôi, rằng tôi cần được nghỉ ngơi một cách hoàn hảo và tận hưởng được bầu không khí trong lành. “Việc tập luyện phụ thuộc vào sức lực của em, em yêu,” anh ấy nói, “và thức ăn phần nào phụ thuộc vào khẩu vị của em; nhưng bầu không khí ở đây thì em có thể tận hưởng mọi lúc.” Vì vậy chúng tôi lấy tầng trên cùng của ngôi nhà làm nơi nuôi dưỡng.


Đó là một căn phòng rộng lớn, thoáng mát, gần như chiếm toàn bộ tầng lầu, có cửa sổ nhìn ra mọi hướng, không khí và ánh nắng chan hòa. Tôi đoán đây là nhà trẻ trước rồi mới đến sân chơi và phòng tập thể dục; vì cửa sổ bị cấm đối với trẻ nhỏ, và có cả những chiếc nhẫn và những thứ khác trên tường.


Màu sơn và giấy trông như thể đã được sử dụng bởi một trường dành cho nam sinh. Nó bị bóc ra — cái giấy dán — thành những mảng lớn xung quanh đầu giường của tôi, chừng nào tôi có thể với tới, và ở một vị trí tuyệt vời ở phía bên kia của căn phòng thấp xuống. Tôi chưa bao giờ thấy một tờ giấy dán nào tồi tệ hơn thế trong cuộc đời mình.


Một trong những hoa văn rực rỡ sắc màu đó vi phạm mọi tội lỗi về nghệ thuật.


Nó đủ mờ đục để làm con mắt bối rối khi dõi theo , đủ rõ để liên tiếp gây khó chịu, và kích động học tập, và khi bạn dõi theo những đường cong khập khiễng, không chắc chắn trong một khoảng cách gần , chúng đột nhiên tự sát — lao xuống ở những góc độ quá mức , tự hủy hoại bản thân vì những mâu thuẫn không ai rõ .


Màu sắc nó đối nghịch , gần như là rối loạn ; một màu vàng âm ỉ, ô uế, nhạt nhòa một cách kỳ lạ bởi ánh nắng chiếu chậm.


Ở một số nơi, nó là một màu cam nhợt nhạt mà lại xỉn màu, một số nơi khác lại có màu lưu huỳnh yếu ớt.


Thảo nào bọn trẻ ghét nó! Bản thân tôi cũng sẽ ghét nó nếu tôi phải ở trong căn phòng này lâu.


John đến, và tôi phải dẹp chuyện này đi, — anh ấy ghét khi thấy tôi viết một chữ.


Chúng tôi đã ở đây được hai tuần, và tôi cảm thấy không thích thú việc viết lách như trước đây, kể từ cái ngày đầu tiên đó.


Bây giờ tôi đang ngồi bên cửa sổ, trong cái nhà điều dưỡng tồi tệ này, và không điều gì có thể cản trở việc viết lách của tôi nhiều như tôi mong muốn, tiết kiệm sức lực.


John đi vắng cả ngày, và thậm chí là cả đêm khi anh ấy có những ca bệnh trở nặng .


Tôi thấy may mắn vì trường hợp của tôi không tồi tệ thế.


Nhưng những bất an phiền muộn này khiến tôi thật sự suy sụp..


John không biết tôi thực sự đã phải chịu đựng thế nào. Anh ấy nghĩ là không có lý do gì để phải đau khổ, và điều đó làm anh ấy thỏa mãn.


Tất nhiên nó chỉ là sự lo lắng. Nó đè nặng lên tôi vì vậy tôi không thể đảm nhận vai trò của mình theo bất cứ cách nào.


Đáng ra tôi phải ra một nguồn trợ giúp cho John, một chỗ dựa và niềm an ủi, và giờ đây tôi lại trở thành một gánh nặng tương đối rồi.


Không ai tin rằng đó là cả một nỗ lực để tôi có thể làm được những việc nhỏ nhặt - ăn mặc, giải trí, và đặt hàng.


Thật may mắn khi Mary rất tốt với đứa bé. Thật là một đứa trẻ đáng yêu!


Và vì vậy mà tôi không thể ở bên anh ấy, điều đó khiến tôi rất lo lắng.


Tôi cho rằng John chưa bao giờ cảm thấy lo lắng trong cuộc đời của mình. Anh ấy cười nhạo tôi rất nhiều về miếng dán tường này!


Lúc đầu anh ấy có ý định thay lại giấy dán tường cho căn phòng, nhưng sau đó anh ấy nói rằng nó đang khiến tôi cảm thấy tốt hơn, không có gì tệ hơn cho một bệnh nhân bị căng thẳng là bỏ đi một thứ đặc biệt như vậy.


Anh ấy nói rằng sau khi thay đổi giấy dán tường, tiếp đến sẽ là cái thành đầu giường nặng nề, sau đó là các cửa sổ có rào chắn, và sau đó là cánh cổng ở đầu cầu thang, v.v.


“Em biết rằng nơi đây khiến cho em cảm thấy tốt lên,” anh ấy nói, “và thực sự, em yêu à, anh không quan tâm đến việc sửa sang lại ngôi nhà chỉ cho ba tháng thuê”.


“Vậy thì hãy để chúng ta xuống ở dưới tầng,” tôi nói, “ở đó có những căn phòng rất đẹp.”

Sau đó, anh ấy ôm lấy tôi vào lòng và gọi tôi là một con ngỗng nhỏ hạnh phúc, và nói rằng anh ấy sẽ xuống hầm nếu tôi muốn, và biện minh lại.


Nhưng anh ấy đủ đúng về chiếc giường và cửa sổ và mọi thứ.


Đó là một căn phòng thoáng mát và thoải mái mà bất kỳ ai cũng mong muốn, và tất nhiên, tôi sẽ không ngớ ngẩn đến mức làm anh ấy khó chịu chỉ vì một ý thích bất chợt.


Tôi thực sự rất thích căn phòng lớn đấy, tất cả ngoại trừ đống giấy dán kinh khủng đó.