top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

Rồi Một Ngày Tôi Sẽ Cất Tiếng Ca

Những ngày cuối đông, ánh nắng ban trưa mới dịu dàng đến khác lạ. Tôi ngồi bên khung cửa sổ, nhâm nhi tách cà phê vẫn còn chưa nguội, lắng lòng mình và bật radio lên. Tôi thích nghe radio lắm, bởi luôn có chương trình nhận thư và giải đáp suy tư của các khán thính giả. Mỗi lần nghe, tôi lại được hiểu thêm cuộc đời của một người khác qua dòng tâm sự của họ.



Hôm nay có chia sẻ của một chàng thanh niên làm tôi nhớ mãi. Cậu kể về hành trình bước ra khỏi vùng an toàn như thế nào, dám thử thách với những điều mới mẻ và gặt hái thành công như cậu mong muốn dù chỉ mới đôi mươi. Nghe xong câu chuyện ấy, tôi nhìn thấy hình bóng của mình đâu đây. Bởi trở về gần mười năm trước, tôi cũng từng là một cô bé rụt rè và nhút nhát như vậy…


Thu mình trong vỏ ốc


Tôi chợt nhớ lại tôi của những ngày xưa, cái thời còn “non choẹt” và gặp thứ gì cũng sợ hãi. Ngẫm lại tôi cũng chẳng biết rằng tại sao mình sợ, nhưng tôi sợ đủ thứ, từ các loài côn trùng, bò sát, đến việc phải giao tiếp với người lạ, mặc dù đôi khi đó chỉ là những người họ hàng xa trong gia đình. Tôi ngại phải bày tỏ những gì bản thân thật sự thích dù cho chỉ là nhu cầu ngây thơ của một đứa trẻ. Dần dần, tôi chọn cách sống thu mình như tinh cầu độc lập và từ chối đón nhận ánh sáng của các vì sao.


Bạn biết không, bản tính rụt rè của tôi đã hình thành từ nhỏ, song có một sự việc vô tình khiến tôi càng thu mình lại. Tôi nhớ khi đó tôi tầm chín tuổi, là một cô bé học sinh tiểu học vô ưu vô lo. Trong tiết âm nhạc, thầy giáo gọi tôi và muốn tôi hát lại bài của tiết học hôm trước. Không thể phủ nhận ca hát vốn là sở thích từ bé, và tôi tự cảm thấy rằng mình cũng có một chút sở trường trong âm nhạc. Dù có ngại ngùng, tôi vẫn lấy hết dũng khí để cất lên tiếng ca.

Vậy mà nghe xong phần thể hiện của tôi, không hiểu sao thầy lại nhẹ nhàng bảo: “Giọng em kì vậy, nghe cứ lạ lạ làm thầy mắc cười quá”. Các bạn trong lớp cũng cười theo, làm tôi ngượng chín mặt. Tôi thấy “quê”, và chỉ muốn chạy thật nhanh về chỗ. Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được, nhiều suy nghĩ cứ quẩn quanh trong tâm trí: “Hoá ra trước giờ là do mình ảo tưởng, mình tự khen bản thân trong khi mọi người không thích giọng hát mình hay sao?” Thật ra sau này ngẫm lại, tôi hiểu đó chỉ là lời bông đùa của thầy thôi, nhưng chúng cứ ám ảnh tôi đến mãi những năm tháng về sau.


Từ đó, tôi mất tự tin hẳn. Mỗi khi nhận được lời mời tham gia các tiết mục văn nghệ ở cấp hai, tôi cũng không bao giờ dám hát. Bởi tôi sợ bản thân lại lầm tưởng một lần nữa, bị chê bai một lần nữa. Nhưng mà tôi không hết đam mê ca hát đâu nhé, tôi vẫn hát ở nhà cả ngày không biết chán, nhưng chỉ tự hát và thưởng thức một mình thôi.


Cơ duyên được hát trước mọi người


Mọi thứ thay đổi như chong chóng khi tôi lên cấp ba. Tôi còn nhớ đó là vào một sáng chủ nhật tháng mười, bầu trời trong và xanh lắm. Lớp tôi đang trên chuyến hành trình ngoại khóa đầu tiên cùng nhau đến Long Hải, và vì còn hơi xa lạ nên chưa ai nói với ai câu gì. Để giúp mọi người kết nối với nhau, hướng dẫn viên đã tổ chức cho chúng tôi một trò chơi liên quan đến âm nhạc. Luật lệ là sẽ có một bạn xung phong lên hát đầu tiên, sau đó sẽ gọi tiếp tục những bạn còn lại. Mọi người ai cũng đều phải hát một ca khúc và không có quyền từ chối nào cả.


Ám ảnh từ thời tiểu học vẫn còn bám theo tôi đến tận khi ấy, nên tôi cứ ngập ngừng chẳng dám hát. Nhưng rồi tôi thấy các bạn tự tin thể hiện hết sức dù có thế mạnh ở mảng này hay không, thế nên tôi cũng như được tiếp thêm một phần sức mạnh. Tôi chọn bài hát yêu thích nhất của mình tại thời điểm ấy và thể hiện nó bằng cả trái tim mình.

Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản mình đang “hoàn thành nhiệm vụ được giao”, nhưng đâu ngờ lại nhận được tiếng vỗ tay và rất nhiều lời tán thưởng từ mọi người. Có bạn còn yêu cầu tôi hát thêm bài nữa, nhưng tôi vẫn còn hơi ngại nên hẹn lại lần sau. Từ ngày hôm ấy, tôi nhận ra một điều rằng: suy cho cùng, quan điểm của mỗi người đều khác nhau, ta không nên chỉ vì một lời chỉ trích mà từ bỏ sở thích cá nhân cũng không nên vì lời chê bai mà chẳng dám thể hiện cái tôi của mình.


Từ đó mỗi khi lớp có tổ chức ngày lễ cho thầy cô hay tiệc họp mặt, văn nghệ chúc mừng sinh nhật,... thì tôi đều đăng ký tham gia góp giọng. Những lời động viên tinh thần chính là nguồn động lực to lớn thắp lên niềm tin để tôi có thể tiếp tục với sở thích của mình. Ngoảnh đầu nhìn lại, tôi đã tiến xa hơn được vài bước so với cô bé của ngày xưa.


Quyết định cho mình một lần thử


Nhận được rất nhiều lời tán dương, song tôi cũng nhận thức được bản thân vẫn còn thiếu sót. Tôi không tự tin để đăng ký vào câu lạc bộ âm nhạc, bởi tôi hiểu ở đó có rất nhiều người hơn tôi, sợ bản thân sẽ chỉ là một cây kim bé nhỏ giữa đại dương bao la rộng lớn này.


Rồi cho đến khi bước lên năm nhất đại học, tôi nhận thấy rằng việc tham gia các câu lạc bộ là một điều thiết yếu. Lần này tôi quyết định cho mình một lần thử: đăng ký phỏng vấn trở thành thành viên của câu lạc bộ âm nhạc. Bởi tôi biết nếu không thử thì tôi sẽ chẳng bao giờ biết được giá trị thật sự giọng hát của tôi, và việc phỏng vấn cũng chỉ đem lại cho tôi những kinh nghiệm quý giá. Ba năm học phổ thông đã hun đúc tôi thêm dũng khí để bây giờ tôi có thể đưa ra một quyết định quan trọng: thoát khỏi vùng an toàn và cho mình những cơ hội mới.


Giờ phút hồi hộp


Trải qua rất nhiều vòng thử thách, khó khăn trong khâu ứng tuyển online, còn phải đối mặt với việc phỏng vấn trước nhiều người, nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng có một chút ngần ngại. Mỗi lần hát, tôi cảm thấy như được sống đúng với đam mê của mình, được cất lên tiếng ca cho mọi người cùng thưởng thức. Khi ấy chẳng có ai chê bai tôi, mặc dù tôi biết mình không phải là người làm tốt nhất, cũng không đủ kỹ năng nếu so với những bạn đã có kinh nghiệm. Nhưng tôi nghĩ, thứ tôi có đó chính là lòng nhiệt thành và sự tự tin khi đã dám bước lên một nấc thang mới, hướng đến ánh sáng của đam mê.


Và các bạn biết không, một tuần sau đó tôi nhận được kết quả mình đã trở thành thành viên chính thức của câu lạc bộ âm nhạc. Lòng tôi vui mừng khôn xiết. Tôi biết mình đã khẳng định được bản thân cũng như gạt bỏ được hết những hoài nghi từng gò bó, đóng khuôn giới hạn của chính mình. Cho đến bây giờ, thật ra tôi vẫn là một cô gái trẻ còn rất nhiều thiếu sót, nhưng tôi tin rằng với ngọn lửa luôn cháy trong tim, tôi sẽ sớm tiến xa hơn và nhận được sự công nhận của mọi người.


Hãy dám thử


Là một người đã từng trải qua cảm giác thất bại, sợ hãi, tôi hiểu rằng không dễ để có thể bước ra khỏi vùng an toàn cũng như đưa ra một quyết định mạo hiểm cho tương lai. Con người đa phần chỉ muốn sống cuộc đời an toàn, hạnh phúc, họ thiếu dũng khí để có thể tạo nên sự bứt phá cho riêng mình.



Tôi hiểu chia sẻ của tôi chỉ là một câu chuyện nhỏ, nhưng vì tôi vượt qua nó bằng chính sự đấu tranh và cố gắng từng ngày nên tôi cảm thấy rất tự hào. Ở thế giới ngoài kia có lẽ còn nhiều người cũng đang ngần ngại giống như tôi, vẫn đang là những cô, cậu bé rụt rè lúc nào cũng chỉ sống quẩn quanh lớp vỏ bọc tự tạo. Có những người chính vì sợ mà không dám bước ra khỏi giới hạn, không dám thử nên đã bỏ lỡ nhiều trải nghiệm quý báu. Tôi ở đây để chia sẻ câu chuyện của mình, để tiếp thêm động lực cho các bạn, cho bạn một điểm tựa rằng có một người sẽ tin bạn. Vì chỉ cần khi ta cố gắng, mọi nỗ lực đều không là phí hoài.


….


Sau vài phút tôi ngẩn ngơ với dòng ký ức xưa cũ, radio lại tiếp tục những câu chuyện khác, và kết thúc chương trình bằng giai điệu ngân vang:


“Giờ đây là lúc con tim lại được hát lên

Giờ đây là lúc tôi đang được là chính tôi

Dù cho ngày tháng còn đó những chông gai

Ai biết được tôi vẫn đi về phía trước, trên con đường tôi”

(Con đường tôi)


Đọc bài viết này rồi, bạn hãy gửi những chia sẻ cho Bookiee nhé!


Người viết: Trixie
Người thiết kế: Trâm Anh

(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

______________________________


Bookiee - Sách là niềm vui

33 lượt xem2 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page