top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

Những Bức Thư Của Nỗi Nhớ: Bức Thư Số 1

Đã cập nhật: 22 thg 10, 2021

|19.06.2021|

“BỨC THƯ GỬI TỚI MIỀN ĐẤT HỨA XA XĂM”


Bức thư gửi tới miền đất hứa xa xăm

Nơi nhận: Australia.

Người nhận: Người đã rất lâu không gặp lại.

Nơi gửi: Hà Nội.

Người gửi: Người luôn nhớ về bạn cũ.


Chào cậu, người chưa từng liên lạc lại với mình sáu năm nay.


Kể từ lúc cậu rời khỏi Hà Nội, mình chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó mình viết thư cho cậu. Nhưng khi chợt ngồi tua lại những đoạn phim của thời cấp 2, lật lại những bức ảnh chụp chung đã cũ, ký ức dường như ùa về trong mình, và rồi mình muốn viết, chỉ đơn giản là vậy.


Mình vẫn luôn tò mò về cuộc sống của cậu khi sang bên Úc. Không biết là sức khỏe cậu có phù hợp với thời tiết bên đó không, cảm nhận của cậu về chương trình học nước Úc như nào, cậu thấy đồ ăn bên ấy hợp khẩu vị chứ? Trong trí nhớ của mình, cậu kén ăn lắm và thể trạng của cậu cũng không tốt bằng các bạn khác trong lớp, cậu rất hay nghỉ ốm. Thi thoảng mình có hay theo dõi những bài đăng của mẹ cậu, còn cậu thì chẳng bao giờ chia sẻ gì lên mạng xã hội cả, vốn dĩ tính cách cậu đã như này từ lúc chúng mình mới quen nhau rồi. Qua những bài đăng ấy, mình có thể hình dung phần nào hơn về cuộc sống bên đó. Sau ngần ấy năm, cậu cao lên rất nhiều, học giỏi nữa, cậu đạt rất nhiều giấy khen, học bổng của trường, à, cậu cũng nhanh chóng hòa nhập với các bạn bên đó, vì mình thấy cậu cười suốt trong các tấm ảnh thôi. Nếu mọi thứ ổn như vậy thì mình rất vui, vì cậu vẫn luôn vui vẻ.


Nhớ lại thời cấp 2 ngày xưa, mình thấy vừa bồi hồi lại vừa có chút cảm giác có lỗi với cậu. Vì cậu hiền lành nên mình hay trêu cậu nhiều lắm, hay giấu đồ dùng học tập của cậu, hay trộm cặp kính mắt cậu rồi cứ để mặc cậu bất lực kiếm tìm cả buổi. Không biết rằng lúc ấy cậu thấy bực hay ghét mình không nữa, mình cứ chỉ nghĩ tới việc mình thấy vui khi trêu cậu thôi, xin lỗi cậu nhé. Hồi đó, cậu học giỏi tiếng Anh nhất lớp, mình ngưỡng mộ cậu rất nhiều nên suốt ngày lân la hỏi bài cậu; còn cậu thì ngược lại, bảo rằng ngưỡng mộ mình vì mình học Toán tốt. Nhưng giờ đây hai chúng mình dường như lại đổi vị trí cho nhau, cậu theo ngành Toán học, còn mình thì lại theo ngôn ngữ Anh, lạ lùng nhỉ? Có chút tiếc nuối vì giờ đây mình mới nhận ra những kỷ niệm ngày xưa ấy quý giá tới chừng nào, và có lẽ đến sau này, chúng mình cũng không thể có được những khoảnh khắc như vậy nữa.


Mình cũng đã từng cố gắng muốn kết nối lại với cậu, nhưng không một lời hồi âm. Chắc có lẽ cậu quá bận rộn, hoặc buồn hơn là cậu đã quên người bạn cũ này? Nhưng không sao cả, mình hiểu điều đó, càng trưởng thành, chúng mình càng có nhiều mối quan hệ mới hơn và đồng nghĩa với điều đó là chúng mình có thể “lãng quên” những mối quan hệ cũ. Không phải ai cũng có khả năng lưu giữ hết những sợi dây kết nối từ thuở bé cho tới khi lớn lên, và bản thân mình cũng thế, đôi khi dòng chảy ký ức nơi mình lỡ đánh rơi một số người đã từng quan trọng. Dù cậu không còn nhớ gì đến người bạn cũ này nữa, mình vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn cậu vì đã là một phần trong hồi ức cấp 2 tươi đẹp của mình, cảm ơn vì tất cả những kỷ niệm xưa. Và nếu như cậu vẫn nhớ, hy vọng rằng một ngày nào đó chúng mình sẽ gặp lại nhau, dù có phải chờ đợi bao lâu. Mong rằng cậu sẽ luôn bình an, hạnh phúc và mãi giữ nụ cười tươi như ngày đầu chúng mình gặp gỡ.


“Nhưng có lẽ, bức thư nhỏ bé này chẳng thể nào tới được nơi nó cần đến…”


Một ngày nắng đẹp, một bầu trời trong xanh, và một người luôn nhớ tới cậu.


Chào tạm biệt, người bạn ở miền đất xa xăm.


Người của ngày xưa.


Người viết: Đào Uyên
Người thiết kế: Phạm Quỳnh

(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


______________________________


Bookiee - Sách là niềm vui

15 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page