Nhờ Người đua diều, mình tìm được một người bạn tâm giao trên con đường trải nghiệm “hàng nghìn cuộc đời”.
Tình cờ biết đến Người đua diều của Khaled Hosseini qua lời giới thiệu trong một cuốn sách khác cùng tác giả nhưng những gì cuốn sách để lại trong mình thực sự vượt ngoài mong đợi, tới nỗi trong suốt cả quãng thời gian dài sau đó những gì mình đọc dường như đều nhạt nhẽo.
Người đua diều, có chăng chỉ là cuộc đua của những cánh diều?
Có phải bạn đang tò mò rằng đâu là hình ảnh con diều làm nên linh hồn của cuốn sách? Cánh diều, đó là niềm vui, niềm tự hào, là ước mơ và khao khát của hai đứa trẻ, Amir và Hassan, nhưng nó cũng là nguồn cơn của mọi chuyện.
Thay vì nhìn vào cánh diều hữu hình mà ai cũng đều có thể cầm nắm được, mình chợt nhận ra một “cánh diều” lấp lửng vốn tồn tại trong tình bạn giữa hai người họ. Khác với tình bạn thông thường, giữa Amir và Hassan luôn tồn tại một thứ gì đó vô hình làm rào chắn, ngăn cản và phân bậc giữa họ - như cánh diều và người chơi, luôn có một bên cao một bên thấp, một bên luôn lơ lửng và bên còn lại cứ mãi ngước lên.
Đó là Hassan chân thành, hết lòng và luôn ngước nhìn về phía Amir.
Đó là Amir, luôn ngước nhìn về phía cha mỗi khi cha cười và khen Hassan, nhìn về phía nào đó như thể mãi xa xăm mà không biết làm thế nào, tìm mọi cách để đạt được nó.
Và ấy là khi mình bất chợt nhận ra đâu đó một bóng hình quen thuộc, không của ai khác, đó chính là mình. Mình cũng đã từng có bạn, nhưng với những người bạn ấy, mình luôn là người “đi theo” chứ hoàn toàn không phải là “đi cùng” với tư cách là một người đồng hành.
Bởi lẽ, cho tới mãi sau này, mình mới chợt nhận ra rằng mình đã dành cả tuổi thơ để chạy theo hình bóng của người khác, mà không phải chính mình.
Chỉ cho tới khi mình đọc tới những trang cuối cùng của Người đua diều, cảm xúc của mình mới như bị hẫng lại một nhịp, như nút “pause” giữa guồng quay của cuộc sống khiến toàn bộ không gian và thời gian ngưng đọng, để mình có dịp nhìn lại mà ngẫm, về tình bạn, về tuổi thơ và cả về hình bóng của mình sau này.
Nếu ví bản thân mình như một cánh bướm vẫn còn trong kén thì có lẽ, Người đua diều giống như một chất xúc tác để mình có thể xé tan lớp màng ấy đi mà bay vào trong thế giới. Chỉ khi ngẫm lại mình mới nhận ra bản thân mình đã khép mình trong “Vùng an toàn” quá lâu, chỉ mãi ngước nhìn cánh diều kia mà không dám vươn tới.
Người đua diều, từ sự tò mò cho tới cuốn sách “gối đầu giường”
Trước đây, mình chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, mình trở thành một con “mọt sách” chính hiệu hay một người quan tâm và thích bàn luận các vấn đề liên quan tới sách. Bởi lẽ, trong tiềm thức của mình khi ấy, “mọt sách” nó là một định nghĩa gì đó cao siêu mà mình sẽ chẳng bao giờ với tới. Thế nhưng, như cuộc sống vốn dĩ mọi điều đều có thể xảy ra, với sách cũng thế, nhất là khi bạn tìm kiếm được cho mình một cuốn sách “gối đầu giường”. Và với mình, Người đua diều chính là cuốn sách ấy.
Là cuốn sách đầu tiên mà mình mua, Người đua diều như một người tiên phong dẫn lối mình đến với thế giới của sách. Mình như bị nhấn chìm vào dòng xoáy của cảm xúc và sự kiện, tới nỗi một thời gian sau, và cho tới tận bây giờ, mình vẫn chưa tìm kiếm được một cuốn sách nào có thể vượt bóng của nó.
Thế nhưng, phải thừa nhận rằng đây là cuốn sách đã truyền động lực cho mình trở nên yêu mến và quan tâm tới thế giới sách nhiều hơn. Rằng nếu có ai đó hỏi Cuốn sách bạn yêu thích nhất? Cuốn sách bạn muốn đọc lại nhiều lần nhất? Cuốn sách bạn ấn tượng nhất?... dù câu hỏi ra sao thì câu trả lời của mình vẫn vậy, vẫn là Người đua diều.
Nhờ Người đua diều, mình bắt đầu hứng thú với việc review sách và từ đó nhen nhóm “ngòi lửa” cho “sự nghiệp viết lách” của mình.
Nhờ Người đua diều, mình “dấn thân” vào thế giới của sách, quan tâm và thích bình luận về các khía cạnh hay những vấn đề của một cuốn sách, hay rộng hơn là về cả các nhà xuất bản hay các cuộc thi về sách.
Và cũng nhờ Người đua diều, mình trở nên trân quý và yêu mến sách hơn, có thể coi như tìm được một người bạn tâm giao trên con đường giúp mình có thể trải nghiệm “hàng nghìn cuộc đời” thông qua những trang sách khi mình chưa có cơ hội được thực nghiệm.
Thay lời kết
Người đua diều với mình không chỉ đơn thuần là một cuốn sách “gối đầu giường” nữa, mà nó đã trở thành cánh diều nâng bước mình trên con đường trưởng thành. Nếu các bạn đang muốn kiếm tìm sự đồng cảm, một câu chuyện rung động lòng người hay chỉ đơn giản là một cuốn sách để đọc trong những tháng ngày bệnh dịch thì Người đua diều ắt hẳn sẽ là một sự lựa chọn không tồi dành cho bạn. Và tin mình đi, cuốn sách này còn đáng giá hơn cả những gì hiện hữu trên những trang giấy đó!
- Ánh Ánh Nguyễn -
댓글