top of page
  • Ảnh của tác giảGubott

[Sách Gubott] Nàng Công Chúa Lơ Lửng - George MacDonald

Đã cập nhật: 18 thg 5, 2022

Truyện được xuất bản vào năm 1864 dưới dạng một câu chuyện trong câu chuyện lớn hơn “Adela Cathcart.” Mục đích của người kể chuyện là giúp Adela Cathcart thoát khỏi sự trầm cảm. Căn bệnh trầm cảm được chẩn đoán là vấn đề tâm thần chứ không phải là vấn đề thể chất. Bằng cách kể chuyện, họ tin rằng họ có thể đánh thức những cảm xúc chai sạn của Adela.


Người dịch: Ngọc Thủy (Rosalina)
Giám sát: Đào Uyênn (Tetsuko)
Soát lỗi: Thanh Hằng (nnth)
Biên tập: Thu Anh (Cốm)
Thiết kế bìa: Cát Huyền (VarinX)

Tải sách:

Light Princess, The - GEORGE MACDONALD
.mobi
Download MOBI • 155KB

The Light Princess
.pdf
Download PDF • 416KB



Light Princess, The - GEORGE MACDONALD
.epub
Download EPUB • 147KB




 

Sách điện tử của dự án Gutenberg về Nàng công chúa lơ lửng của tác giả George MacDonald - xuất bản năm 1864. [Ebook #697]


Sách điện tử này dành cho bất kỳ ai sử dụng ở bất kỳ đâu miễn phí và hầu như không có bất kỳ hạn chế nào. Bạn có thể sao chép, cho đi hoặc sử dụng lại theo các điều khoản của Giấy phép Dự án Gutenberg đi kèm với sách điện tử này hoặc trực tuyến tại www.gutenberg.org



 


❋ Mục lục ❋

Chương 1 ~ Cái gì cơ! Không có đứa trẻ nào?

Chương 2 ~ Chỉ mỗi tôi à?

Chương 3 ~ Đứa bé không thể là con chúng ta

Chương 4 ~ Con bé đang ở đâu?

Chương 5 ~ Phải làm gì đây?

Chương 6 ~ Con bé cười quá nhiều

Chương 7 ~ Thử Siêu hình học

Chương 8 ~ Thử một giọt nước

Chương 9 ~ Để ta xuống như cũ

Chương 10 ~ Ngắm trăng

Chương 11 ~ Tiếng rít…!

Chương 12 ~ Hoàng tử đâu rồi?

Chương 13 ~ Ta ở đây

Chương 14 ~ Anh thật tốt bụng.

Chương 15 ~ Mưa rồi kìa!




 

Chương 1 ~ Cái gì cơ! Không có đứa trẻ nào?


Ngày xửa ngày xưa, xưa đến nỗi tôi không còn nhớ là từ bao giờ, có một vị vua và một vị hoàng hậu hiếm muộn.


Nhà vua lẩm bẩm, "Tất cả các hoàng hậu ta biết đều sinh con, có người sinh ba, có người sinh bảy, và có người lên đến mười hai. Còn hoàng hậu của ta thì không sinh lấy một đứa. Ta cảm thấy thật tệ." Vì vậy, ngài đã thử nổi cáu với vợ. Nhưng nàng chẳng phiền lòng gì vì nàng là một hoàng hậu nhân từ. Thế là nhà vua thực sự phát bực. Hoàng hậu giả vờ coi đó chỉ như một trò đùa, và một trò đùa cũng rất tốt.


"Tại sao nàng không thể sinh con cho ta, ít nhất là một đứa con gái?" ngài nói. "Ta không bảo con trai, vì ta còn không dám mong chờ đến nó."


"Thiếp biết, thưa đức vua, thiếp rất xin lỗi," hoàng hậu nói.


"Tốt nhất là nàng nên thấy thật sự như thế," nhà vua vặn lại, "đừng chỉ lợi dụng điều đó, lẽ tất nhiên là như vậy."


Nhưng ngài không phải là một vị vua xấu tính. Trong bất cứ vấn đề ít quan trọng nào, ngài sẽ thoải mái để cho hoàng hậu tự do làm theo ý mình. Tuy nhiên, đây lại là một vấn đề của quốc gia.


Hoàng hậu mỉm cười.


Nàng nói, “Ngài phải kiên nhẫn với một quý bà, ngài biết mà thưa đức vua.”


Quả thật, nàng là một hoàng hậu rất tốt bụng. Nàng đã đưa ra lời xin lỗi từ tận đáy lòng khi mà không thể làm hài lòng nhà vua ngay lập tức.


Nhà vua cố gắng trở nên kiên nhẫn, và rồi ngài đã đạt được kết quả. Nó còn hơn cả điều ngài xứng đáng nhận được vì cuối cùng, hoàng hậu đã sinh cho ngài một cô con gái - một cô công chúa nhỏ đáng yêu như ngài đã yêu cầu.

 

Chương 2 ~ Chỉ mỗi tôi à?


Ngày gần kề lễ rửa tội của đứa con mới sinh, đức vua đã tự tay viết tất cả các thiệp mời. Tất nhiên là sẽ có vài người sẽ bị bỏ quên.


Đó không phải là vấn đề nếu ai đó bị bỏ quên, chỉ là bạn cần phải xem đó là người nào. Thật không may, nhà vua vẫn quên mất một người dù ngài không cố ý, đó là Công chúa Makemnoit. Điều này thật khó xử vì công chúa là em gái của nhà vua; và ngài đáng lẽ không nên quên mời em gái mình. Nhưng vì bà ngày trước bất đồng với vị vua già-cha của họ, đến nỗi ngài đã không nhớ tới con gái khi viết di nguyện của mình, nên nó trở nên dễ hiểu khi anh trai bà quên viết thư mời gửi cho bà. Nhưng mối quan hệ tồi tệ này không đáng để bạn lưu tâm đến họ. Tại sao lại không? Nhà vua không thể biết được nơi trú ẩn của bà ấy, đúng không?


Bà ta là một sinh vật chua ngoa và cay nghiệt. Những nếp nhăn của sự khinh thường đan xen với những nếp nhăn của sự già nua. Chúng khiến cho khuôn mặt ấy trông như một miếng bơ đầy nếp gấp vậy. Nếu một vị vua có thể được biện hộ khi quên bất kỳ ai, thì vị vua này được biện hộ cho việc quên em gái của mình, ngay cả tại lễ rửa tội.


Vẻ ngoài bà ta cũng có vẻ rất kỳ quặc. Cái trán rộng bằng tất cả các phần còn lại trên khuôn mặt, tưởng như một vách đá sừng sững. Khi tức giận, đôi mắt ti hí lóe lên ánh xanh lam. Khi ghét ai đó, đôi mắt ấy lại tỏa ánh vàng và xanh lá cây. Đôi mắt trông sẽ ra sao khi bà ta yêu ai đó, tôi không biết; vì tôi chưa bao giờ nghe nói về việc vị công chúa này yêu ai khác ngoài bản thân mình, và tôi không nghĩ rằng bà ấy có thể làm được điều đó mà không quen với chính con người mình trước, theo cách nào đó.


Nhưng điều biến việc làm của nhà vua trở thành một việc khinh suất—đó là bà ta cực kì ranh mãnh. Thực ra, bà ta là một phù thủy; và nếu bà ta bỏ bùa người nào đó, hắn sẽ nhanh chóng nếm đủ. Bà ta đã đánh bại tất cả các nàng tiên độc ác trong sự gian xảo, và tất cả những người thông minh trong sự khôn khéo. Bà ta xem thường tất cả những phương cách mà chúng ta đã đọc trong sử sách, trong đó các tiên nữ và phù thủy bị xúc phạm đã tìm cách trả thù. Thế nên, sau khi chờ đợi trong vô vọng một lời mời, cuối cùng bà ta đã quyết định sẽ đi đến đó dù không có thư mời. Rồi bà ta sẽ làm cho cả gia đình khốn khổ, cho đáng vị trí của bà là một công chúa.


Bà đã diện bộ váy đẹp nhất để đi vào cung điện. Bà được tiếp đón tử tế bởi vị quốc vương đang rất hạnh phúc, người không nhớ là ngài đã không mời bà rồi dẫn bà đến nhà nguyện hoàng gia. Khi tất cả đã tụ tập quanh bình đựng nước thánh, bà đi đến bên cạnh và ném một thứ gì đó xuống nước, rồi vẫn giữ một thái độ kính cẩn cho đến khi nước đó được thoa lên mặt đứa trẻ. Nhưng khi nghi thức đang diễn ra, bà quay vòng tròn tại chỗ ba lần và lẩm bẩm những từ này, đủ lớn để những người bên cạnh nghe thấy:


"Ánh sáng linh hồn, dưới sự mê hoặc của ta,

Ánh sáng cơ thể, ở mọi nơi,

Không bao giờ làm mòn cánh tay con người—

Chỉ làm tan nát trái tim cha mẹ ngươi! "


Tất cả họ đều nghĩ rằng bà bị mất trí và cứ lặp lại một bài hát trẻ con ngu ngốc nào đó. Thế mà toàn bộ bọn họ đều thấy rùng mình. Trái lại, đứa bé bắt đầu cười ầm lên, trong khi người vú em giật mình, nén tiếng khóc vì nghĩ rằng mình đã bị tê liệt. Cô ấy lặng lẽ siết chặt lấy nó dù không thể cảm nhận được đứa trẻ trong vòng tay của mình nữa.


Trò phá phách đã xong.



 

Chương 3 ~ Đứa bé không thể là con chúng ta


Người cô xấu xa đã lấy mất tất cả trọng lực của đứa trẻ. Nếu bạn hỏi tôi làm sao điều này lại có thể xảy ra, tôi sẽ trả lời, "Theo cách dễ nhất trên đời. Bà ta chỉ việc phá hủy lực hấp dẫn." Vì công chúa già là một nhà triết học am hiểu mọi chi tiết của các định luật hấp dẫn như thể cái dây giày của bà ta. Và cũng là phù thủy, bà ta có thể xóa bỏ những quy luật đó trong chốc lát, hoặc ít nhất là làm tắc nghẽn bánh răng và làm gỉ các ổ trục của chúng đến mức chúng không còn hoạt động được nữa. Nhưng chúng ta có nhiều việc để làm với chuyện gì xảy ra tiếp theo hơn là tò mò cách phép thuật đó hoạt động.


Rắc rối đầu tiên xuất phát từ sự thiếu thốn khổ sở này là lúc người vú em bắt đầu thả nổi em bé, thế là nó bay khỏi tay cô lên trần nhà. Vui vẻ làm sao, chính lực cản không khí lại là thứ làm sự nghiệp đang đi lên của vú em bị dập tắt trong gang tấc. Em bé vẫn giữ nguyên tư thế như khi rời khỏi vòng tay của vú, nằm ngửa trên không, vừa đá vừa cười thích thú. Vú kinh hãi nhảy tới chỗ cái chuông và khẩn cầu người hầu hãy mang cái bậc thang lên đây ngay lập tức. Vừa run rẩy, vú em vừa leo lên từng bậc. Cô phải đứng trên bậc cao nhất rồi với tay lên để có thể túm được cái đuôi áo đang trôi nổi của đứa bé.


Khi chuyện kỳ lạ được lan truyền, nó đã tạo ra một vụ náo động khủng khiếp trong cung điện. Sự kiện mà đức vua phát hiện ra điều này chính là sự trải nghiệm của người vú em kia được lặp lại lần nữa. Ngạc nhiên vì cảm thấy không có sức nặng nào khi đứa con được đặt trong vòng tay của mình, ngài bắt đầu thả em bé lên, mà không phải xuống. Đứa trẻ từ từ bay lên trần nhà giống lúc trước, và nằm lơ lửng với sự thoải mái và hài lòng, biểu lộ qua tiếng cười nhỏ của cô bé. Nhà vua đứng nhìn chòng chọc không nói nên lời, và run rẩy đến nỗi râu của ông rung lên như cỏ trước gió. Cuối cùng, ngài quay sang hoàng hậu, người cũng đang kinh hoàng như mình. Ngài thở hổn hển, chằm chằm nhìn vợ và lắp bắp:


"Đứa bé không thể là con chúng ta, hoàng hậu à!"


Hoàng hậu sáng suốt hơn nhà vua, đã bắt đầu nghi ngờ rằng "chuyện này xảy ra là có nguyên nhân."


"Thiếp chắc chắn đứa bé là con chúng ta," nàng trả lời. "Nhưng đáng lẽ chúng ta phải trông chừng nó trong lễ rửa tội kĩ hơn. Những người không bao giờ được mời thì không nên có mặt."


"Ồ!" Nhà vua nói, gõ vào trán bằng ngón trỏ, "Ta biết rồi. Ta đã phát hiện ra. Nàng không nhận ra sao, hoàng hậu? Công chúa Makemnoit đã yểm phép con bé."


"Đó là những gì thiếp muốn nói." hoàng hậu trả lời.


"Ta cầu xin sự tha thứ của nàng, tình yêu của ta. Ta đã không nghe nàng.— John! Mang cái bậc để ta bước lên ngai vàng tới đây."


Vì ngài là một vị vua trông nhỏ bé so với một ngai vàng khổng lồ, giống như bao vị vua khác.


Các bậc ngai vàng được mang đến rồi được kê lên bàn ăn. John đứng trên đỉnh của chúng. Nhưng hắn không thể với tới cô công chúa nhỏ đang trôi nổi như một đám mây hình em bé biết cười giữa không trung, liên tục vẫy vùng.


"Cầm lấy cái kẹp, John," đức vua vừa nói vừa đứng lên bàn rồi đưa chúng cho anh hầu.

Bây giờ John đã có thể với tới công chúa nhỏ, và cô bé đã được kéo xuống nhờ cái kẹp.



 

Chương 4 ~ Con bé đang ở đâu?


Một ngày hè đẹp trời, một tháng sau sự mạo hiểm đầu đời của công chúa nhỏ, cô bé được theo dõi rất cẩn thận và đang nằm trên chiếc giường trong phòng riêng của hoàng hậu, ngủ say. Một cái cửa sổ đang mở vì trời đã trưa và lại oi bức, oi bức đến nỗi công chúa nhỏ chỉ được bao bọc trong mỗi giấc ngủ mỏng manh êm đềm của nàng. Hoàng hậu vào phòng, không quan sát thấy em bé đang ở trên giường, liền mở một cửa sổ khác. Một cơn gió thần tiên tinh nghịch đã nắm lấy cơ hội nó đã chờ từ trước, xông vào qua một ô cửa, đi tới chiếc giường nơi công chúa nhỏ đang nằm, bắt lấy cô bé như cuốn một mảnh khói hoặc một hạt giống bồ công anh, mang đi cùng nó qua ô cửa đối diện, biến mất. Hoàng hậu đi xuống lầu, hoàn toàn không biết gì về sự mất mát mà mình vừa lỡ gây ra.