top of page
  • Ảnh của tác giảGubott

Mùa hè tên lửa - Ray Bradbury

Đã cập nhật: 15 thg 10, 2021


Tải sách:
Mùa hè tên lửa
.epub
Download EPUB • 353KB
Mùa hè tên lửa
.mobi
Download MOBI • 375KB
Mùa hè tên lửa
.pdf
Download PDF • 581KB

 

MÙA HÈ TÊN LỬA

Tác giả: Ray Bradbury

Người dịch: Xeko


Hành trình Tên lửa vĩ đại đầu tiên vào không gian, mang những anh hùng tiên phong dũng cảm lên Mặt Trăng. Tại miền cực lạc của thế giới bùng lên ngọn lửa phẫn nộ khi chủ tịch Stanley quyết định hủy chuyến bay. Làm thế nào mà hắn ta có thể làm được chuyện như vậy?


Ghi chú của người đăng tải: Truyện ngắn này được phát hành từ tạp chí Những câu chuyện hành tinh vào mùa xuân năm 1947. Những nghiên cứu mở rộng không phát hiện ra bất kỳ bằng chứng nào cho thấy bản quyền trên ấn phẩm này đã được gia hạn.


Đám đông tụ tập gây ra những tiếng ồn ào khiến người ta tò mò vào một buổi sáng xám lạnh trước Ngày Ra đời đã lên lịch sẵn. Họ đến đó với những bộ đồ bọ hung đỏ rực và bọ cánh cứng màu vàng, họ ngáp, hát hò và cũng đã sẵn sàng. Đối với họ, Ngày Ra đời là một điều hết sức lớn lao.


Hắn đứng một mình bên cửa sổ của tòa tháp cao vời vợi, nhìn họ buồn bã và mất kiên nhẫn qua đôi mắt xám. Tên của hắn là William Stanley, chủ tịch của công ty sở hữu tòa nhà này và những khu nhà chứa máy bay trên đường băng, và cả khu vực hạ cánh kéo dài hai dặm xuyên qua màn sương của Jersey. William Stanley đang nghĩ về Ngày Ra đời.


Ngày ra đời của thứ gì? Bộ não đầy tinh tế của Stanley đang cảm thấy nặng nề và già cỗi. Khoa học với một con dao mổ cùng ngọn lửa mãnh liệt sẽ mổ toang hộp sọ của các kỹ sư, nhà hóa học, cơ học để lấy ra một bào thai khổng lồ, và đó chính là Tên lửa!


“Vâng, của ngài đây! Của ngài đây!” hắn nghe thấy tiếng mời chào khàn khàn của những người bán hàng rong nơi xa vời. “Mua ngay đồ chơi Tên lửa! Trò chơi điện tử Tên lửa! Ảnh Tên lửa! Xà phòng tên lửa! Đồ chơi tên lửa cho các em bé! Tên lửa! Tên lửa! Tên lửa! Mọi người ơi!


Đóng khung cửa kính đang mở ra trước mặt, đôi môi mỏng của hắn mím chặt. Ngày qua ngày nước Mỹ gửi các tín đồ đến ngôi đền này. Họ ngắm nhìn chăm chú qua dãy rào chắn trong suốt như thể Tên lửa là con quái thú đang bị giam giữ trong lồng.


Hắn thấy một cô gái nhỏ đánh rơi món đồ chơi tên lửa của mình, nó vỡ tan và biến dạng dưới những đôi chân của đám đông đang di chuyển.


“Ngài Stanley?”


“Hả? À, Thuyền Trưởng Greenwald. Xin lỗi. Tôi quên mất rằng anh đã đến.” Stanley đo từng bước chân chậm rãi, cẩn thận đến bên chiếc bàn sạch sẽ. “Thuyền Trưởng,” hắn thở dài mệt mỏi. “Anh đang nhìn thấy người đàn ông bất hạnh nhất còn sống.” Hắn nhìn Greenwald qua bàn làm việc. “Chiếc Tên lửa đó là một món quà của một nền khoa học quá hào phóng dành cho một nền văn minh của những đứa trẻ mang hình hài người lớn. Những người nghịch thử thuốc nổ kể từ khi Nobel phát minh ra nó. Họ -”


Hắn không thể nói được tiếp. Cánh cửa văn phòng bỗng bật tung. Một người đàn ông cao lớn, bận rộn với công việc nhanh chóng sải bước vào - tất cả dầu, tất cả nhiệt, tất cả những vết cháy nắng, nhăn nheo. Ngọn lửa Tên lửa bùng cháy trong đôi mắt đen và trừng trừng của hắn. Hắn dừng lại trước bàn của Stanley, thở hồng hộc, dựa vào đó.


Stanley nhìn thấy chiếc cờ lê trong tay hắn ta. “Xin chào, Simpson.”


Simpson cay đắng chửi rủa. “Việc dừng Tên lửa vào ngày mai của ngài là sao?” hắn yêu cầu một câu trả lời.


Stanley gật đầu. “Đây không phải thời điểm thích hợp để nói về chuyện đó.”


Simpson khịt mũi. “Đây không phải thời điểm thích hợp,” hắn nhại lại. Và hắn lại chửi thề lần nữa. “Thề với George, nó như nói với một người phụ nữ rằng con của cô vẫn đang chui ra!”

“Tôi biết là thật khó để hiểu —”


“Khó, chết tiệt!” hắn hét lớn. “Tôi là Thợ máy Trưởng! Tôi đã làm việc cật lực trong hai năm! Những người khác cũng vậy! Và Tên lửa sẽ vẫn tiến hành ngày mai hoặc chúng tôi được biết lý do tại sao!”


Stanley bóp nát điếu xì gà trong lòng bàn tay. Trong ánh mắt của hắn, căn phòng đang lắc lư dữ dội. Đôi khi con người ta cần sử dụng súng - hắn vội gạt ngay ý nghĩ đó, vẫn giữ im lặng.


Simpson nổi giận. “Ngài Stanley, ngài còn thời gian đến ba giờ chiều để thay đổi ý định. Chúng tôi sẽ làm mọi cách để ngài bị sa thải vào cuối tuần! Nếu không —” Những lời tiếp theo được phát ra một cách rất chậm rãi, “vợ ngài sẽ trông như thế nào với một cái đầu bị lõm nhỉ, Ngài Stanley?”


“Anh không thể uy hiếp tôi đâu!”


Cánh cửa đóng sầm trước mặt Stanley. Simpson đã đi mất.


 

Thuyền trưởng Greenwald đưa ra một bàn tay được cắt tỉa cẩn thận. Trên một ngón tay mảnh mai ánh lên một chiếc nhẫn kim cương. Cổ tay ông ta được trang trí bằng một chiếc đồng hồ đắt tiền. Đôi mắt nâu sáng bóng của ông được bảo bọc bởi cặp kính áp tròng trong suốt. Greenwald đã hơn năm mươi lăm; nhưng vẻ ngoài của ông ấy dường như chỉ mới ba mươi. “Tôi khuyên ngài nên quên việc đó đi, Stanley. Mọi người đã phải đợi hàng triệu năm cho ngày mai.”


Stanley bắt tay, rồi châm một điếu thuốc. “Xem nào, Thuyền Trưởng, anh đang đi đâu thế?”

“Dĩ nhiên là tới các vì sao rồi.”


Stanley bật nắp một chai rượu. “Nhân danh thiên đàng, dừng ngay sự khoa trương và những câu chân lý kém cỏi ấy đi. Anh đang ban cho mọi người thứ gì vậy? Nó sẽ gây ra những gì với chủng tộc, đạo đức, nam giới và nữ giới.


Greenwald cười. “Tôi chỉ quan tâm đến việc lên Mặt Trăng. Sau đó tôi sẽ trở về Trái Đất, rồi nghỉ hưu, hạnh phúc và chết.”


Stanley đứng đó, cao và xám xịt. “Anh hứng thú với sự ảnh hưởng của việc giới thiệu nỏ trong lịch sử của Anh và Pháp phải không?”


“Không thể nói tôi biết nhiều về lĩnh vực đó.”


“Anh có nhớ sự phát minh ra thuốc súng đã ảnh hưởng như thế nào đến nền văn minh nhân loại không?”


“Điều đó chẳng liên quan!”


“Anh phải thừa nhận rằng nếu ta có một kế hoạch chủ quan cho ô tô và máy bay, hàng triệu sinh mạng đã được cứu sống, và nhiều cuộc chiến sẽ bị ngăn chặn. Một bộ quy tắc đạo đức đã nên được viết cho những phát minh như vậy và phải được tuân thủ nghiêm ngặt, nếu không thì phải bị tịch thu.”


Greenwald lắc đầu, cười toe toét. “Tôi sẽ để cho ngài xử lý những chuyện đấy, còn tôi sẽ lo việc du hành. Tôi cũng sẵn sàng tuân theo bất kỳ quy tắc nào mà ngài đề ra và yêu cầu thực thi. Tất cả những gì tôi muốn trước hết là tiến lên Mặt Trăng. Bây giờ tôi phải đi xuống rồi. Ngài biết đấy, chúng tôi vẫn đang chuẩn bị tàu bất chấp mệnh lệnh của ngài. Chúng tôi thật sự muốn bằng một cách nào đó giải quyết với ngài. Tất nhiên là tôi cũng thông cảm với niềm tin của ngài. Tôi sẵn sàng làm mọi thứ ngài bảo ngoại trừ việc hạ cánh Tên lửa. Tôi sẽ không dùng vũ lực đâu, nhưng mà tôi không dám chắc Simpson cũng vậy. Anh ta là một con người khá cứng rắn với quan niệm rất mạnh mẽ.”


Họ đi bộ từ phòng làm việc đến ống dẫn. Sức nén đẩy họ xuống mặt đất, nơi mà họ bước ra. Stanley vẫn cương quyết với niềm tin của mình. “ – Qua nhiều thế kỷ, khoa học đã ban tặng cho loài người hàng loạt đồ chơi, tàu thủy, máy móc, súng, ô tô, và giờ đây là Tên lửa, những thứ ấy đều không quan tâm đến nhu cầu của con người.”


“Khoa học,” Greenwald lên tiếng khi họ xuất hiện trên đường băng, “đã sản xuất thông qua các doanh nghiệp tư nhân lượng hàng hóa lớn hơn bao giờ hết trong lịch sử! Tại sao, hãy nhìn vào sự phát triển của y tế đi!”


“Đúng vậy,” Stanley kiên quyết, “chúng ta chữa khỏi bệnh ung thư cho loài người và bảo quản lòng tham trong một loại huyết thanh đặc biệt. Họ từng cho rằng “Ăn nóng sẽ hạ sốt”. Bệnh sốt ngày nay chỉ là về thể chất. Tất cả những thứ khoa học tạo ra đều chỉ chạm đến Cơ thể. Nếu mà khoa học phát minh ra thứ gì có thể chạm đến Tâm trí, tôi sẽ công nhận đó. Không.


“Anh che đậy hành trình của mình bằng những mỹ từ lãng mạn. Hướng đến những vì sao! Rồi anh khóc! Từng câu chữ! Sự thật là gì? Tại sao, sao lại là cái Tên lửa này? Để sản xuất lớn hơn? Chúng ta đã có rồi! Để phiêu lưu? Một cái cớ thật tệ để phá hủy trái đất. Để thăm dò? Việc đó để vài năm nữa cũng chưa muộn. Mở rộng không gian sống? Rất khó. Vậy lý do ở đây là gì, thưa Thuyền trưởng?”


“Hả?” Greenwald thì thầm một cách xao nhãng. “À, Tên lửa đây rồi.”


Họ bước đi dưới cái bóng khổng lồ của tên lửa. Stanley nhìn vào đám đông phía sau rào chắn. “Nhìn họ đi. Giới tính của họ vẫn là sự pha trộn giữa tà thuật của người Victoria và Freud vụng về. Với nền giáo dục đang cần được định hướng lại, với mối họa chiến tranh tiềm tàng, với sự hỗn tạp của tôn giáo và triết lý thế này mà anh vẫn muốn nhảy ra ngoài không gian sao!”


Stanley lắc đầu. “À, tôi không nghi ngờ gì về sự chân thành của anh, Thuyền Trưởng. Tôi chỉ muốn nói rằng anh chọn thời điểm cực kỳ tệ. Nếu mà ta cho họ một cái tên lửa để chơi đùa, anh có thật sự nghĩ họ sẽ giải quyết các vấn đề giáo dục, chiến tranh, nền hòa bình và tư tưởng dân tộc không? Tại sao, họ sẽ tránh né nó nhanh đến mức anh không mường tượng được. Các cuộc chiến sẽ diễn ra giữa các hành tinh, nhưng nếu chúng ta muốn có nhiều cuộc chiến hơn, cứ để họ ở đây, ở nơi mà ta có thể dò ra nguồn gốc của họ, trước khi nhảy đến các tiểu hành tinh khác để tìm lại niềm tự hào về chủng tộc vốn đã mất của chúng ta.


“Nền hòa bình mỏng manh mà ta đang có sẽ bị phá vỡ bởi các quốc gia và cá nhân đang kêu gọi và cản trở cho các hành tinh và vệ tinh!”


Dừng lại, Stanley thấy những người thợ máy đang đứng trong bóng của tên lửa căm phẫn hắn. Bên ngoài rào chắn, đám đông đã nhận ra hắn; những tiếng thì thầm bỗng chốc biến thành những tiếng la ó phản đối.


Greenwald hướng đến họ. “Chắc họ đang tự hỏi tại sao ngài lại chờ đợi khá lâu trước khi quyết định dừng dự án Tên lửa.”


“Nói với họ rằng tôi từng nghĩ sẽ có những bộ luật để kiểm soát nó. Kể với họ các tập đoàn đã từng hợp tác, mỉm cười và nháy mắt với tôi cho đến khi Tên lửa được hoàn thành. Để rồi họ vứt bỏ bộ mặt giả dối của mình và thu hồi lại bộ luật vào sáng nay. Nói với họ điều đó đi, Thuyền Trưởng. Và nói cho họ biết rằng bộ luật mà tôi đã đề ra có ý nghĩa trong việc phát triển chậm rãi, thông minh của Tên lửa trong vòng ba thế kỷ. Sau đó hãy hỏi họ xem liệu họ nghĩ có bất kỳ doanh nhân nào có thể chờ đợi, dù chỉ năm phút hay không.”


Thuyền Trưởng Greenwald cau có. “Tất cả những gì tôi muốn làm là chứng minh điều đó có thể làm được. Sau khi tôi quay lại, nếu tôi có thể giúp bằng mọi cách để điều khiển Tên lửa, tôi là người của ngài, Stanley. Sau khi chứng minh được điều đó, tôi không quan tâm chuyện quái gì có thể xảy ra .... “


Stanley chui vào chiếc trực thăng của mình, vẫy tay chào người thuyền trưởng. Đám đông hò hét, vung nắm đấm tay qua hàng rào. Hắn ngồi nhìn khuôn mặt méo mó, ủ rũ của họ. Họ ghét hắn ta. Người chơi khinh khí cầu Tên lửa, người làm xà phòng hiệu Tên lửa, và khách du lịch ghét hắn ta.

Hơn nữa khi con trai Tommy của hắn phát hiện ra, Tommy cũng sẽ ghét hắn ta.

 

Hắn dành thời gian để đi về nhà. Hắn mặc kệ những ngọn đồi xanh mướt trải dài phía dưới. Hắn đặt chế độ tự động lái và lại chìm trong lớp đệm mềm mại, lơ lửng trong một giấc mơ êm đềm, hạnh phúc. Nhạc đã phát. Thuốc lá và rượu whisky có trong tầm tay nếu hắn muốn. Nhạc nhẹ. Hắn có thể thả mình vào dòng chảy mơ mộng, tan biến mọi sầu lo, hút thuốc, uống rượu, ăn uống sang trọng, ngủ quên. Lấy một thứ vật chất tổng hợp, thôi miên để sử dụng.


Và sau khi thức dậy mười năm từ hôm nay, người vợ phân hủy một cách chóng vánh trong vòng tay hắn. Và một ngày nọ hắn nhìn thấy hộp sọ của con trai mình vỡ vụn dựa vào một bức tường nhựa.


Và quả tim của hắn quay cuồng và nổ tung bởi một sức mạnh nguyên tử khổng lồ nào đó từ một con tàu vũ trụ băng qua Trái Đất ngoài không gian.

Hắn vứt rượu whisky qua một bên, tiếp đến là thuốc lá. Cuối cùng, hắn bấm tắt bản nhạc du dương.


Nhà hắn đây rồi. Đôi mắt hắn sáng lên. Nó nằm trên một đồng cỏ xanh tươi, cách xa những ngôi làng và thị trấn, màu trắng của muối và được bao quanh bởi những cây sung khẳng khiu. Khi hắn quan sát, hạ thấp chiếc trực thăng của mình, hắn nhìn thấy vệt tóc vàng trên bãi cỏ; đó là con gái của hắn, Alyce. Ở một nơi nào khác trong khu vực, con trai của hắn đang nô đùa. Cả hai đều không sợ bóng tối.


Tức giận, Stanley lao hết tốc lực. Cảnh quan giật mạnh và biến mất sau lưng hắn ta. Hắn muốn ở một mình. Hắn vẫn chưa thể đối mặt với họ. Tốc độ chính là câu trả lời. Gió rít, thét gào, ào ào từ chiếc trực thăng tổn thương. Hắn đâm sầm nó vào. Một màu hồng xuất hiện trên gò má.


Có tiếng nhạc đâu đó trong vườn khi hắn đậu chiếc trực thăng của mình trong một cái ga-ra màu xanh. Ồ, ga-ra thật đẹp, hắn nghĩ, mày đã góp phần vào sự yên bình của đời tao. Ôi, ga-ra tuyệt vời, trong những giây phút đau khổ, tao nghĩ đến mày, và tao rất hạnh phúc khi được sở hữu mày.


Như địa ngục.


Trong bếp, A