Chuyến xe khách tuyến Sài Gòn - Vũng Tàu...
Vẫn là những con đường và cảnh vật quen thuộc mỗi tuần đi qua, mỗi lúc vẫn là một cảm xúc khác nhau.
Hôm nay, ngày Chủ Nhật, nắng chiều vừa qua trưa vẫn còn gắt, chen lấn qua từng ô cửa, vội vàng chạy cho kịp tốc độ xe. Và tôi cũng vội vàng ghi lại những dòng suy nghĩ miên man chạy trong đầu mình…
____
Tối hôm qua, nghe được chuyện của những đứa bạn cũ, mình lại bị khó ngủ. Thấy trằn trọc mãi cũng không giải quyết được gì, mình mở máy tính lên, hoàn thành nốt vài việc và nghe bài hát ‘Don’t think twice, it’s alright’ của Bob Dylan.
Mình phải công nhận rằng, dù đôi lúc, mình tin bản thân đã trở nên cứng rắn hơn về phương diện cảm xúc, chí ít có thể tỏ ra bình thản trước mọi việc xảy ra, nhưng bản chất của mình vẫn vậy. Vẫn rất nhạy cảm. Vẫn suy nghĩ nhiều về bản thân, về người xung quanh, về những điều mình nghe được, thấy được.
Chẳng thể ngăn lại được, suy nghĩ cứ tự nhiên mà đến thôi.
Những đứa bạn cũ, mỗi đứa một kiểu. Có đứa đang ngừng học để chuyển hướng, có đứa bỏ trời Âu về nước, có đứa đang chỉ biết học cho ra trường. Giống nhau ở chỗ là mất phương hướng. Chẳng ai biết mọi chuyện sẽ thế nào, sẽ đi đến đâu. Một nỗi lo chung, âm ỉ, khó thể hiện.
Nhưng nghĩ lại thì chí ít, ai cũng đang làm gì đó.
Lâu nay, mình vẫn luôn chăm chỉ và nỗ lực hết sức với công việc và những sở thích cá nhân. Vui lắm, nhưng những đứa bạn cũ bấy lâu nay chẳng liên lạc đột nhiên xuất hiện, làm mình nhớ đến những ước mơ hồi trước, những ước mơ mình chưa thực hiện được. Chẳng lẽ tụi nó đến để nhắc mình? Hỏi mình, rốt cuộc, đang đi đâu thế?
Mình không hề hối hận với những điều mình đã làm và những trải nghiệm mình đã có. Mình cảm thấy tự hào là đằng khác, nhưng mình cứ lẩn quẩn, loay hoay mãi trong dòng suy nghĩ về quá khứ - hiện tại - tương lai, trước kia - bây giờ - sau này.
Một con tàu lênh đênh không có điểm cập bến.
Nhanh hay chậm? Cách đây 3 năm, mình đã từng lo rằng mình đang đi quá nhanh. Nhưng bây giờ mình lại sợ mình bị tụt lại. Vậy rốt cuộc là nhanh hay chậm? Chậm hay nhanh? Chẳng biết nữa.
Cứ cố gắng suy nghĩ để tìm đáp án, thì cái A, cái B hay cái C cứ ‘choảng’ nhau chan chát. Vậy mới nói, bản thân ta cơ bản đã là sự mâu thuẫn. Có đoạn nào trên kia không xuất hiện từ ‘nhưng’?
Không lựa chọn được một thứ nhất định có nguy hiểm không?
Thôi bỏ đi, suy nghĩ nhiều quá cũng chẳng giải quyết được gì. Mình là người tốt nên chuyện tốt đẹp chắc sẽ đến, ước mơ chắc sẽ thành hiện thực. Điều cần làm bây giờ là học cách tận hưởng những gì mình đang có và đang làm cái đã.
Không nhìn được cái ở xa thì nhìn cái trước mắt thôi.
Biết là khó đấy, nhưng tập đi.
Tập trung vào hiện tại là đủ rồi. Cố lên!
___
Bằng cách nào đó, thời gian ngồi trên xe khách trở thành những giây phút riêng tư của tôi.
Che mặt, trùm đầu, đeo tai nghe, tôi như tách biệt với thế giới xung quanh và thỏa sức đắm chìm trong những dòng suy nghĩ.
Có lúc cười một mình, có lúc khóc một mình, chẳng ai biết. Thật tự do làm sao.
Còn bạn, bạn đang suy nghĩ điều gì?
Người viết: Thảo Vy
Thiết kế: Trâm Anh
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ. ________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments