Tôi có người chị họ 24 tuổi mà lúc nào ai cũng giục mau cưới đi, già rồi đấy. Sao không ai hỏi chị ấy đã tìm được người mang lại hạnh phúc cho chị chưa? Mà vài người cứ mặc định một điều có lẽ phải cưới ngay khi đến tuổi. Vậy đến tuổi là bao nhiêu?
7:03 phút sáng… ướt đẫm áo.
Chưa kịp ăn sáng…vừa oan ức vừa thương...
Người ta bảo với tôi là xã hội bây giờ phụ nữ đã lấy được quyền bình đẳng, không cần đấu tranh nữa. Điều đó vô hình chung sinh ra một ảo tưởng cho phái nữ rằng nếu tiếp tục đứng lên giành lấy sự bình đẳng thì chính là đang muốn sự thượng đẳng. Vậy rốt cuộc là thật sự xã hội hiện tại đã công tâm trong việc đối xử giữa nam và nữ chưa?
Điều đó tôi sẽ không quy lại với câu trả lời chính xác bởi vì mỗi một câu hỏi đều có những cái nhìn khách quan. Chúng ta phải công nhận một điều là mọi người thời xưa đang có nhiều suy nghĩ tiến bộ hơn. Những người mẹ cũng đang biết cách yêu thương bản thân mình nhiều hơn chứ không chỉ chăm chăm hy sinh hết mình cho chồng con. Những người phụ nữ hiện đại bây giờ cũng đang cố gắng tự có những thu nhập mà không phụ thuộc vào người chồng.
Những biểu hiện về bình đẳng giới đang ngày càng tốt lên và có lẽ câu chuyện về giới tính lại luôn được bàn tán để rồi trở thành chủ đề thường trực của những buổi gặp gỡ hay hội ngộ. Chúng ta cũng thấy được truyền thông nói chung như các page có lượt tương tác cao, báo chí, tổ chức vì phụ nữ đều lên tiếng và thúc đẩy phụ nữ phát triển hay yêu thương bản thân mình nhiều hơn nữa. Quả thật là mọi thứ đều như đang là thiên đường đối với cánh phụ nữ để tự hào thưởng thức cuộc sống tươi đẹp của họ.
Nhưng liệu đó có phải bề nổi của vấn đề? Cái hào nhoáng xung quanh và cái gốc vẫn ẩn đó mà chưa ai dám đụng vào hay chạm thật sâu xuống để giải quyết. Liệu chúng ta có đang trao phần thưởng cho bản thân mình quá sớm để rồi chưa kịp nhìn thấy thành quả thật sự thì đã bỏ cuộc và sợ hãi không dám bước tiếp.
Phụ nữ luôn vậy, dừng lại và thăm dò, liệu có ai đang phán xét họ sống khác người không? Liệu có ai phản đối và nghĩ việc họ đang làm là vô ích? Hay liệu có ai thật sự thông cảm và thấu hiểu được cảm xúc của họ? Khi cứ lên tiếng, nói 1-2 câu đã có những anh hùng mạng vào bảo rằng “Họ đang đòi hỏi quá đáng?” hoặc “muốn đòi sự thượng đẳng à?”. Chúng ta có đang dám nhìn vào mặt sâu của vấn đề để rồi phân tích và thay đổi chưa?
Tôi có người chị họ 24 tuổi mà lúc nào ai cũng giục mau cưới đi, già rồi đấy. Sao không ai hỏi chị ấy đã tìm được người mang lại hạnh phúc cho chị chưa? Mà vài người cứ mặc định một điều có lẽ phải cưới ngay khi đến tuổi. Vậy đến tuổi là bao nhiêu? Nhiều người cho hay, đến tuổi là học xong Đại Học và có công việc ổn định. Vậy như nào là ổn định trong công việc? Nhiều người lại cho hay, tức là có công việc với thu nhập ổn và không có nhu cầu nhảy việc thì là ổn định. Thế thì có lẽ không biết được khi nào là ổn định vì tùy vào quan điểm mỗi người. Có người vẫn muốn nhảy việc tìm kiếm cho mình khám phá mới ở tuổi 40 đấy thôi. Cũng có những người ra trường đã có công việc ổn định ngay....
Chúng ta vội vã trong cuộc sống và lại vội vã trong những mối quan hệ… Có lẽ phụ nữ luôn được cho rằng không cần phải quá giỏi việc ở ngoài, giỏi việc nhà là được rồi. Hay được gắn ngay cái mác “gái ế”. Vấn đề thật sự không muốn trách ai, lại càng không thể trách xã hội vì nó quá vĩ mô rồi…
Phụ nữ cũng rất nhiều người có tham vọng lắm, họ biết họ giỏi, họ tài năng và họ muốn chứng minh điều đó. Họ muốn cố gắng, muốn nỗ lực nhiều hơn nữa. Họ muốn chinh phục những điều mà ai cũng phải kính nể. Nhưng đã có biết bao phái đẹp phải từ cuộc chiến ấy, từ bỏ ước mơ của mình để chăm sóc cho gia đình. Đó là lựa chọn của họ, có nhiều người hạnh phúc, lại có nhiều người lo sợ. Chúng ta không biết được, lại càng không có tư cách phán xét. Cũng có người tin rằng mình có thể làm tốt cả 2 việc, họ vừa xây dựng sự nghiệp vừa chăm sóc gia đình. Họ cố gắng như thế vì những người và những việc mà họ yêu thương. Nhưng rồi cũng không ít dè bỉu, trách cứ họ không chu toàn?
Thật không biết phải làm gì, khi lúc nào cũng phải đề phòng những lời nói ra vào và quyết định của bản thân lại luôn bị phán xét như vậy? Bởi vì chính bản thân tôi viết ra những dòng này còn sợ có người nói những điều không hay…
Quá nhiều nỗi sợ rồi...
Ví như những lần giỗ của họ hàng. Tôi chứng kiến các bà, các mẹ, các chị và các em nhễ nhại mồ hôi, chân tay không nguôi chuẩn bị từng mâm cơm, loay hoay trong phòng bếp, dưới sân hết nấu ăn, dọn đồ lên rồi rửa từng chén từng mâm. Các ông, các bố đang bận tiếp khách, bận hút thuốc, bận ngồi uống trà,... Dĩ nhiên vẫn có những người chạy lại giúp đỡ. Xã hội thêm phát triển thì sẽ càng có nhiều thay đổi nhỏ trong những lần gặp gỡ thế này. Đúng là đã nhiều nhà không còn ngồi phân biệt mâm dưới mâm trên chia cấp. Ta vui vì một chút thôi cũng chứng tỏ mọi người có suy nghĩ hơn về vấn đề giới.
Nhưng liệu đã hoàn toàn chưa? Phải chăng đến khi nào thì những người bố, người anh mới hiểu những việc này là một phần trách nhiệm của mình chứ không phải đang giúp đỡ người vợ, người mẹ. Là một phần của khối gia đình, phải cùng nhau có trách nhiệm trong việc xây dựng chứ không phải khi nào anh rảnh anh sẽ giúp em? Vậy chẳng lẽ em lúc nào cũng rảnh?
Quá nhiều suy nghĩ rồi…
Phải chăng định kiến không chỉ đến từ xã hội và những người đàn ông. Mà nó còn là từ phụ nữ với nhau. Chúng ta luôn không thật sự đoàn kết và hay tạo áp lực cho nhau đến vậy! Họ so sánh với cô này, cô kia, họ muốn họ giỏi hơn, họ phải tuyệt hơn và trong cái vòng ganh ghét đó họ như đánh mất bản thân mình để đố kỵ với những người phụ nữ khác. Phụ nữ luôn có trăm ngàn cớ để ghét nhau nếu đối phương có nhỉnh hơn họ về phương diện nào đó. Thay vì cứ u mê trượt dài trong sự đố kỵ, tại sao phụ nữ lại không đứng về cùng một phe? Để rũ bỏ mọi hiềm khích, ganh ghét và có cái nhìn thiện cảm, ngưỡng mộ với những cố gắng của đối phương.
Quá nhiều lạ lùng rồi....
Định viết vài dòng về gia đình, nhưng lại quá thương những người ấy mà không nỡ để viết bất cứ một cái gì...
Chỉ cần một chút thôi, cố gắng một chút thay đổi nhận thức và suy nghĩ của bản thân chúng ta về những người phụ nữ đối với hiện đại đã là con số tốt lắm rồi…
Cảm ơn vì đọc mấy lời của mình,
Quỳnh Anh
Comments