top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

Có những ngày nhớ bạn da diết...

Đã cập nhật: 7 thg 10, 2020

Thấm thoát cũng đã 8 năm trôi qua kể từ cái ngày mà cô bạn của tôi rời xa tôi, rời xa gia đình và rời xa cả thế giới này để về miền cực lạc.



Hai chúng tôi ở gần nhà nhau nhưng đến tận năm lên 4 chúng tôi mới là bạn của nhau. Từ nhỏ, cô ấy sống với gia đình ở miền Nam. Có vài lần, cô ấy về quê, chúng tôi cũng vô tình gặp nhau nhưng lại không làm quen với nhau vì còn nhỏ quá, có biết gì đâu. Hết lớp 3, cô ấy cùng anh trai về nhà ông bà nội – gần nhà tôi để sống và học luôn ở quê.


Tôi vẫn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, tôi đi học về lúc 9h hơn và cô ấy đã đứng đợi tôi ở sân nhà tôi. Lúc đầu, hai đứa tôi nói chuyện có chút bỡ ngỡ, không biết nói gì. Cô ấy chào tôi trước và chủ động trò chuyện trước. Cô ấy hỏi tôi “Hạnh ơi, bạn học hè được những gì rồi? Giờ mình cần mua những sách gì?”. “Mình mới học có hai buổi thôi, bạn mua sách Toán và Tiếng Việt với chuẩn bị hai quyển vở là được”, tôi đáp. Rồi dần dần, chúng tôi chơi với nhau và trở nên rất thân.


Tôi rất vui vì có cô ấy là bạn thân. Ở trong xóm của tôi, lứa tuổi của tôi chỉ có tôi là con gái, từ nhỏ, tôi chỉ toàn là đi chơi với mấy bạn nam lớn hơn. Giờ có cô ấy chơi cùng, tôi vui lắm. Chúng tôi đi học cùng nhau, về cùng nhau, đi ăn cùng nhau, mua những thứ linh tinh cho nhau rồi khắc tên cùng nhau đủ kiểu, đi thi các cuộc thi ở trường cùng nhau, đi thả diều cùng nhau, đi chăn bò cùng nhau,… Có những ngày vào mùa mía, chúng tôi còn hay đi bẻ mía trộm nữa. Ở quê tôi, người ta làm mía nhiều lắm. Đặc biệt là có sở thích chơi búp bê như nhau. Ngày nào chúng tôi cũng nghĩ đủ kiểu để may đồ búp bê, làm nhà cho búp bê,…


Sống với ông bà nội, hàng ngày, cô ấy thường làm việc nhà giúp ông bà như quét nhà, quét sân, hốt lúa,…Cứ mỗi lần làm xong là cô ấy lại tranh thủ xuống nhà tôi và chơi cùng tôi. Tôi không dám lên nhà cô ấy bởi vì tôi rất sợ chó mà nhà cô ấy có nuôi con chó trông có vẻ to lớn. Cứ như thế, chúng tôi làm gì cũng có nhau. À, còn một điều nữa là cô ấy đi học cực sớm luôn. Ngày nào cũng vậy, không biết mưa gió bão bùng hay nắng chói chang, sáng sớm hay trưa, cô ấy lúc nào cũng đi sớm xuống nhà và đợi tôi đi học.


Cho đến năm lớp 6, tầm tháng 4 tháng 5 dương lịch. Thời điểm đó, chúng tôi vừa biết kết quả thi học sinh giỏi môn Văn xong. Vài ngày sau, cô ấy cùng một vài người bạn (không có tôi) rủ nhau đi biển. Biển cũng khá xa vì hồi đó đi xe đạp, cách nhà chúng tôi cũng tầm 8km. Chiều đó, tôi ở nhà và nghe mọi người trong xóm nói rằng bé T nó đi biển, nó tắm biển, nó mất rồi. Nghe xong, tôi bần thần, không biết làm gì. Tôi cũng không dám tin nữa bởi điều đó quá khó tin với một đứa trẻ lớp chỉ mới lớp 6. Tôi chờ cho đến chiều thì cô ấy được ông bà đem về nhà. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc đã khóc và buồn nhiều ngày. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và đột ngột.


Lần cuối tôi thấy cô ấy là cách đó vài hôm. Chúng tôi không gặp nhau nhưng cô ấy đi ngang qua nhà tôi, tôi vô tình nhìn thấy cô ấy ngoảnh mặt lại và cười rất tươi. Đó có lẽ là khoảnh khắc, là một chút hồi ức mà tôi vẫn nhớ như in khi nghĩ về cô ấy.


Chúng tôi ở bên nhau cũng được gần 3 năm. Những ngày đầu cô ấy rời xa tôi, tôi phải tập thói quen làm mọi chuyện một mình. Không có ai đợi tôi đi học mỗi ngày, không ai chơi chơi búp bê cùng (từ ngày đó tôi cũng dần ít chơi búp bê), không có ai để kể chuyện,…


Từ ngày đó, tôi rất sợ biển, tôi như bị ám ảnh vậy. Mỗi lần nghĩ về biển hay bước xuống biển tôi lại nhớ về cô ấy da diết...


--------------

Hanh Vo

SG, 14/8/2020

108 lượt xem2 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page