top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

Chạm Tay Vào Nỗi Nhớ- Ký Ức Thời Gian (Phần Đầu)

Đã cập nhật: 18 thg 5, 2022

Những mảng ký ức không quá rõ nét trong tâm trí bạn, khi có ai đó gợi nhớ đến, bạn sẽ có cảm giác nó đã xảy ra từ rất lâu. Dẫu vậy, cũng có những đoạn hồi ức rõ ràng như mới đây thôi...



Những ngày qua, đặc biệt là từ khi thực hiện cách ly toàn xã hội, chúng ta có những khoảng lặng riêng để chậm lại nhìn ngắm mọi thứ xung quanh mình. Bên cạnh sự trưởng thành, sẽ có những ký ức khiến bạn hốt hoảng vì nhận ra thời gian trôi nhanh hơn so với những gì mình tưởng. Những mảng ký ức không quá rõ nét trong tâm trí bạn, khi có ai đó gợi nhớ đến, bạn sẽ có cảm giác nó đã xảy ra từ rất lâu. Dẫu vậy, cũng có những đoạn hồi ức rõ ràng như mới đây thôi...


Ký ức tuổi thơ mỗi người mỗi kiểu, và luôn là điều tuyệt vời nhất!


Tuổi thơ trước cũng như sau

Tuổi thơ ai cũng muốn mau tìm về!


Nỗi nhớ bắt đầu từ những thứ bình dị nhất: một ánh mắt, một nụ cười, một cái ngoái nhìn. Ai đó bảo rằng thời gian sẽ dần phủ một lớp bụi mờ lên kỉ niệm, rồi mọi thứ sẽ rơi vào quên lãng. Nhưng kỷ niệm không mất đi, nó vẫn nằm đó, lẩn khuất trong một góc sâu thẳm của tâm hồn và chỉ chờ một dịp nào đó để rồi bừng lên rồi ùa về, ngập lòng.


Tuổi thơ trước cũng như sau

Tuổi thơ ai cũng muốn mau tìm về!


Nỗi nhớ hiện lên từ bước chân kỷ niệm - nơi tôi đã đi qua

Bước ra ngoài phố chỗ nào cũng là dấu chân kỷ niệm xưa. Đi qua những con đường bình yên. Nhớ những bước chân lạ mà quen trên phố. Nhớ những hơi ấm đôi tay đã dìu ta qua những khó khăn. Tôi chỉ muốn dựng lại những điều rất đẹp trong ký ức của mình.


Những chuyến tàu đi và đến thành phố luôn là nỗi mong chờ và ước ao được nhìn thấy của bất cứ ai ngày còn bé. Những chuyến tàu ấy như sợi chỉ nối ký ức xưa và nay của thành phố. Nghĩ lại, ta thấy mình thật giống hai nhân vật trong truyện ngắn “Hai đứa trẻ” (Thạch Lam). Những đoàn tàu chở theo ước mơ được đặt chân đến những vùng đất mới từ những ngày bé xíu.

Có những thứ là bình thường với người này nhưng chứa đựng cả một miền ký ức, là cả miền yêu thương với người kia. Hãy tìm cho mình một thứ mang kỉ niệm ở từng mảnh đất bạn đi qua, bạn sẽ thấy yêu thêm đất nước này.


Đi qua những con đường bình yên. Đi qua dòng sông với những cây cầu. Nhớ những mái tóc dài rất Hà Nội. Những nụ cười và cả những dại khờ một thời chưa thể nguôi ngoai. Mọi thứ đang như một cuốn phim quay chậm lại.

Gặp một người nào đó: Lạ chưa cái giọng ấy, dạ thưa ngọt nhẹ”. Quen mà lạ. Nhớ mà quên. Quên mà nhớ. Trong chùm ký ức đó, không có gì nhạt nhòa mà rất rõ nét bỗng khiến tôi nhớ về một người mình từng thân quen. Hay đôi khi là hồi tưởng về người đó cũng gợi nhắc lại cho tôi hình ảnh bản thân mình của trước đây! Nỗi nhớ thật lạ, nhiều lúc ta đi trên một con phố dài, bắt gặp một bóng hình xưa thoáng vụt qua, để rồi thương nhớ ùa về, bùi ngùi.

Nhắc đến nỗi nhớ, người ta thường hay nghĩ đến tình yêu. Con người cũng thật kì lạ, thường thì chẳng thể hiểu mình ở hiện tại, chỉ đến khi mọi thứ trôi qua, chỉ đến khi chúng ta đánh mất mới thấy nhớ, thấy thương. Nó không chỉ chiếm lĩnh ý thức mà đã thấm sâu vào tiềm thức. Và khi nỗi nhớ đồng hành cùng trái tim, nó có thể đang chỉ ra rằng: Dòng lệ đang dâng tràn trên đôi mi bạn đấy!

Mưa: Có một nỗi nhớ ngự trị nơi tôi - nhớ những khoảng trời riêng đã lâu chưa tìm về.

Nỗi nhớ không chỉ gợi nhớ bởi những người ta gặp, những chuyện ta trải qua mà đôi khi một khung cảnh đẹp, một cánh đồng bất tận, một khu vườn ngợp nắng, và mặt biển xanh ngát tận chân trời cũng làm ta mỉm cười khi nhớ đến. Mưa về làm tôi nhớ nhiều hơn, nhớ những câu chuyện đã lâu chưa kể, nhớ những con người đã lâu chưa gặp, nhớ những khoảng lặng riêng đã lâu chưa tìm về.

Mưa, cái khoảnh khắc giọt nước chạm vào mặt đất hay đọng lại bên ô cửa sổ, khiến người ta lại nhớ với nỗi buồn man mác vào không gian. Để lòng người chùn lại. Để những giọt nước chảy đi như dòng kỉ niệm cứ cuộn chảy, ùa về, mang theo cả nỗi nhớ khôn nguôi.

Những giọt nước chảy đi như dòng kỉ niệm cứ cuộn chảy, ùa về, mang theo cả nỗi nhớ khôn nguôi


Có những ngày ở quê rợp nắng, dưới cái nắng hanh hao, oi bức của buổi trưa hè, tôi chợt thèm một cơn mưa da diết. Nhớ tiếng mưa tí tách trên mái hiên nhà; nhớ cảnh những đám mây vần vũ hồi lâu trên nền trời; nhớ gió mang hơi ẩm lùa vào song cửa, mát rượi.


Những cơn mưa ấy, đọng lại trong nỗi nhớ theo những cách khác nhau. Thuở bé, đám trẻ con chỉ mong cơn mưa đến, để rồi chạy lon ton trên sân, đạp nước tung tóe, và quăng vào nhau những tiếng cười, ngây ngất. Lớn lên chút nữa, tôi đón mưa đến bằng tâm trạng chờ đợi nôn nao, thèm cái cảm giác đi giữa màn mưa bụi dưới những tàn cây, để nghe lòng mình trải ra, để những giọt nước bắn vào mặt, tan đi - như muốn xoa dịu đi những muộn phiền trong cuộc sống.

Những giọt nước bắn vào mặt, tan đi - như muốn xoa dịu đi những muộn phiền trong cuộc sống


Quán Cafe: Cảm hứng để “Quay ngược thời gian” về nơi đậm chất xưa cũ

Nhớ ly cà-phê quán!

Nghe đến tên cô Ba chắc bạn sẽ liên tưởng tới ngay bộ phim “Cô Ba Sài Gòn”, đây là quán cà phê được mở theo phong cách cổ điển dựa trên bộ phim đình đám này. Ngoài ra Cộng Cà Phê không còn là cái tên lạ lẫm đối với những người yêu thích phong cách cafe vintage. Từ một quán giải khát nhỏ ở Hà Nội, là một quán cafe gắn với sự xưa cũ, hoài niệm đầu tiên gây ấn tượng mạnh với mọi người. Vì yêu thích nên dù là những món đồ cũ hay đồ cổ với tôi đều chứa đựng trong nó giá trị tinh thần lớn lao “Là nhà, là nơi tiếp khách và không hơn” Nhìn vào nó, tôi cảm nhận được sự chuyển động của văn hóa cổ trong từng nhịp đổi thay của cuộc sống.


Từ một quán giải khát nhỏ ở Hà Nội, là một quán cafe gắn với sự xưa cũ, hoài niệm đầu tiên gây ấn tượng mạnh với mọi người

Tất cả những hình ảnh ấy, hiện hữu như đưa ta trở về bầu trời ký ức. Tôi đã có những giờ phút “cách ly” hiện đại bởi quán đã tạm cất wifi rồi. Mỳ trẻ em, bánh ống, xí muội, khô bò túi, nước chanh muối, nước me, nước sắn dây,… đều là thức uống quen thuộc của mỗi người.. Ngồi thưởng thức thứ đồ ăn thức uống ngon lành thân thuộc, đọc một cuốn sách hay trò chuyện với những người bạn giúp tôi thư giãn và thoải mái hơn rất nhiều.

Chính vì vậy, các quán cà phê không chỉ mang lại cảm giác thân thuộc cho riêng người Hà Nội, mà còn mang tới cho người Sài Gòn những hình tượng xưa cũ của người dân Bắc Bộ. Chính những sự phá cách đã khiến cho các vị khách cảm thấy vô cùng thích thú vì khơi gợi được sự giản dị, quen thuộc ấy.

Nếu là người yêu thích âm nhạc mang phong cách Acoustic thì đây chính là nơi ta sẽ được thưởng thức những bản nhạc 8x, 9x đời đầu bất hủ trên tiếng đệm đàn của chiếc guitar; những bài hát được mọi thế hệ yêu thích như nhạc Trịnh được phát ra từ chiếc máy cassette cũ với âm rè rè hoài cổ. Và tôi cũng được tái hiện lại những kí ức tuổi thơ trong những bản nhạc du dương gắn với những vật dụng khi xưa: đồng hồ, ti vi đen trắng, radio cổ kính…

Những địa chỉ quen thuộc đó, những ca từ in sâu vào thế hệ trước như một trào lưu hay đơn thuần chỉ nhang nhác một chút buồn đằm lại, sống chậm lại khi cuộc sống và thời gian trôi quá nhanh: có cảm giác như bước vào con tàu thời gian quay ngược lại thời gian trước đây, tạo ra một nét riêng không thể trộn lẫn.

Nếu là người yêu thích âm nhạc mang phong cách Acoustic thì đây chính là nơi ta sẽ được thưởng thức những bản nhạc 8x, 9x đời đầu bất hủ trên tiếng đệm đàn của chiếc guitar


Một giai điệu: Nỗi nhớ - Một vị khách không mời mà đến

Trong cuộc sống, đôi khi những nỗi nhớ đến một cách bất chợt, không báo trước. Đôi khi là lúc thả mình theo những bài hát quen thuộc, đôi khi là lắng nghe tiếng tích tắc gõ nhịp đều đặn của chiếc đồng hồ già nua để hồi tưởng về những gì đã qua. Nỗi nhớ đôi khi tự tìm đến mình. Đã có bao giờ một câu từ hay một giai điệu bất chợt vang lên, lọt vào tai, rồi khiến tim bạn xao động chưa? Nếu câu trả lời là “có”, thì tôi tin rằng những câu từ đó hẳn đã gợi bạn hoài niệm đến một kỷ niệm hay một miền ký ức mà bạn chẳng thể quên lãng. Mỗi khi bắt gặp một lời bài hát thân thuộc, tôi không biết mình nên mỉm cười để nhớ về những ký ức hạnh phúc, hay nên tiếc cho khoảng thời gian mà tôi đã trải qua.

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ

Để trở về với giấc mơ ngày xưa

Cho tôi xin về với về với bạn bè tôi

Mặt trăng có mắt, mặt trời có râu

Trẻ con ham chơi

Đâu biết nghĩ suy lo âu gì


Trò chơi, đám trẻ: Nỗi nhớ gắn liền với tuổi thơ

Khi bồi hồi nhớ về thời cấp 3, bất kể ngày mưa hay ngày nắng, đám học trò chúng tôi đều không bỏ một bữa đá bóng nào. Gọi là đá bóng nhưng chúng tôi lại lấy bưởi làm quả bóng. Ngày ấy, không thể không nhắc đến món khoái khẩu của bọn tôi là kem túi, thứ vừa ăn vừa đập đầy thích thú. Hay mỗi khi mùa rơm đến, bọn tôi lại thoải mái nhảy và trượt xuống từ trên đỉnh.

Ngày xưa lên năm lên ba

Tuổi thơ yêu trăng yêu hoa

Giữa đêm mơ hoa mơ trăng vào nhà

Mình thường hay chơi quanh cây đa

Có em, em là Hằng Nga

Có anh, anh là Cuội già.


Nguồn ảnh: printgo/tìm hiểu nguồn gốc và ý nghĩa của Tết Trung Thu


Bày trò cô dâu chú rể

Bìm bìm xinh tết kiệu hoa

Màu tím thay vòng nguyệt quế

Cho cô dâu nhỏ mặn mà.

Nguồn ảnh: Youtube VTC14


Tôi nhớ vẻ đẹp của màn đêm mỗi khi ngồi trước hiên nhà nhìn lên bầu trời rộng lớn, nhớ những “bữa ăn chực” của đám bạn thân, những bữa tiệc sinh nhật vui vẻ và được nhận những món quà do hội bạn tự tay làm, nhớ những ngày rong ruổi trên đồi hay đi đào trộm khoai, vặt trộm táo. Nhớ mãi ngày bé, chỉ một viên kẹo trên tay đã làm mình vui cả ngày, lớn lên khi có thể tự tay mua được những món đồ ấy thì niềm vui đã không còn như trước. Nhớ ghê thật đó!

Trường học - Cửa sổ tâm hồn: Nơi chạm tới trái tim những ký ức đong đầy

Nhớ thời đi học trời mưa

Đội tàu lá chuối, cùng đưa nhau về

Người thì rét cóng lạnh tê

Vẫn vui như hội có hề chi đâu

Sáng ra í ới gọi nhau

Thằng tèo,thằng tí,... chăn trâu tụi mày



Tưởng tượng một ngày bình thường nọ, bạn quyết định ngồi xếp lại tủ quần áo. Lần giở hồi lâu chợt gặp bộ đồ cấp ba gọn gàng trong một góc tủ. Những vết mực còn đó, cái phù hiệu cũ vẫn nằm phía trên túi áo, mấy chỗ sờn giờ đã phai màu hơn. Lại thấy nhớ, nhớ những buổi trưa hè gay gắt, đám học trò mồ hôi ướt đẫm lao theo trái cầu. Nhớ những ngày cặm cụi học bài trước giờ kiểm tra, nhớ cả những câu đùa giỡn, những nụ cười ngày ấy quăng vào không gian.


Mấy lần đi ngang ngôi trường cũ, nắng vẫn vàng đầy sân, những tán cây vẫn nghiêng mình che bóng cho bao đứa học trò. Trường tôi vẫn thế, thầy cô vẫn là những người lái đò năm ấy, nhưng tôi giờ đã khác, đã không thể mỗi ngày cắp sách đến trường, đã không thể trở về những ngày xưa ấy...


Tôi giờ đã khác, đã không thể mỗi ngày cắp sách đến trường, đã không thể trở về những ngày xưa ấy...


Trường cũ là gì? Nó chính là lúc vừa mới tới, bạn chỉ ước sao chóng thoát khỏi nơi này. Thế nhưng tới khi bạn chuyển cấp, bạn thoát khỏi nó thật thì bản thân lại hy vọng có thể được ở lại, dù chỉ một ngày.


Và nếu gắn ký ức với những sự kiện hay con người nào đó ở ngoài, bạn sẽ chợt thốt ra rằng: Tất cả, chỉ còn đọng lại, một nỗi nhớ da diết, chùng chình.




Sau khi đọc xong bài viết, bạn có nhớ tuổi thơ của mình không? Hãy kể lại cho chúng tớ nhé!


Người viết: The Toffees
Người thiết kế: Phạm Quốc Việt

(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


_________________________

Bookiee - Sách là niềm vui

👉 Instagram

👉 Youtube

1.010 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comments


bottom of page