Gubott
[Sách Gubott] Câu Chuyện Về Một Con Mèo - La Bédollière
Đã cập nhật: 17 thg 11, 2021
Chú mèo Moumouth được Madame de la Grenouillère nhặt về trong một chuyến công du. Nhưng tên quản gia của bà không mong gì hơn cái chết của chú mèo tội nghiệp.
Người dịch: Thư Đặng (Thư Lam)
Giám sát: Đào Uyênn (Tetsuko)
Soát lỗi: Minh Huy (Wowjbu), Tân Nguyễn (Xeko), Cát Huyền(VarinX)
Biên tập: Thu Anh (Cốm) Minh Huy (Wowjpu)
Thiết kế bìa: Tân Nguyễn (Xeko)

Tải sách:
Chương 1.
Cách mẹ Michel làm quen với mèo của bà

Dưới thời vua Louis thứ XV, tại thành Paris xinh đẹp có một vị phu nhân bá tước giàu có và già nua, tên là Yolande de la Grenouillère. Bà là người đáng kính có tấm lòng hảo tâm. Phu nhân không chỉ giúp đỡ những người nghèo trong giáo xứ Saint-Germain-l’Auxerrois nơi bà sinh sống, mà còn đỡ đần những kẻ khốn cùng ở vùng lân cận. Chồng của bà, bá tước Roch-Eustache-Jérémie của Grenouillère đã vinh quang hy sinh trong trận Fotenoy, vào ngày 11 tháng 5 năm 1745. Phu nhân Grenouillère bất hạnh trở nên goá bụa, ngày ngày sầu thương cho người chồng đã khuất ngay cả khi nước mắt đã ráo hoảnh trên gương mặt bà. Tình cảnh không có con cái và sống trong cô độc đã hình thành trong phu nhân sở thích kì lạ, kì lạ nhưng không hề lệch đi với đức hạnh và bản tính dễ mến của bà. Đó là niềm mê say nuôi dưỡng thú cưng. Nhưng trái ngang thay, bất kì thú vật nào được bà nuôi dưỡng đều đoản mệnh.

Đầu tiên, đi theo mốt đương thời bà nuôi một chú vẹt sắc lục. Nhưng con vẹt đã bất cẩn ăn phải vài cọng mùi tây rồi đau bụng dữ dội và chết. Tiếp theo, chú chó mặt xệ cũng bị thần chết đem đi sau một cơn ngộ độc bánh quy ngọt. Sủng vật thứ ba của bà là một chú khỉ. Loài sinh vật thú vị nhưng ham chơi đã phá hỏng xiềng xích trong một đêm nọ, để leo trèo trên những tán cây trong vườn ngay dưới cơn mưa rào tầm tã. Rồi chú bị sốt nặng và cũng ra đi ngay sau đó.

Tiếp theo đó, nữ bá tước cũng nuôi đủ loại chim nhưng có con bay mất, có con lại chết đơ vì bệnh về đường hô hấp. Suy sụp bởi những tai nạn không may, nữ bá tước Yolande de la Grenouillère chìm trong nước mắt. Trước bất hạnh của nữ bá tước, bạn của bà gợi ý rằng bà nên nuôi sóc, chim hoàng yến, chuột bạch, vẹt mào; nhưng bà không nghe họ. Bà thậm chí còn từ chối chú chó spaniel, loài vật thông minh có thể chơi domino, nhảy theo nhạc, biết ăn salad và dịch tiếng Hy Lạp.

“Không, không.” Phu nhân nói: “Tôi không muốn nuôi bất kỳ con nào nữa, không khí của nhà tôi đầu độc tất thảy.”

Cuối cùng Nữ bá tước tin vào số mệnh cô độc của bà.
Một ngày nọ, trong lúc đang rời khỏi nhà thờ, bà bắt gặp một đám con nít đang ganh nhau chạy hối hả, miệng cười ồn ã. Ngồi trên xe ngựa, bà nhìn ra toàn cảnh đám đông đang ầm ĩ ấy và nhận thấy nguyên nhân của sự ầm ĩ này là một chú mèo đáng thương đang bị rượt đuổi, đuôi chú bị buộc vào một cái chảo.
Chú mèo khốn khổ hiển nhiên đã bị rượt chạy rất lâu và có vẻ như đã thấm mệt. Thấy chú chạy chậm lại, lũ người hành hạ vây quanh chú và bắt đầu ném đá lên người chú. Sinh vật đáng thương không còn cách nào khác ngoài khom người lại chịu đựng, khi xung quanh chú chỉ còn kẻ thù độc ác. Chú cam chịu phận bạc của mình với tinh thần anh hùng La Mã can trường. Vô số hòn đá đập vào người chú khiến phu nhân Madame de la Grenouillère lòng không kìm được thương cảm. Bà bước xuống xe ngựa và gạt lũ trẻ con ra một bên, bà dõng dạc: “Ta sẽ phát cho kẻ cứu lấy con mèo một đồng louis!”
Câu nói của bà ngay lập tức tạo ra hiệu lực kỳ diệu; lũ trẻ từ kẻ hành hạ quay ngoắt thành người giải cứu; chú mèo khốn khổ nay lại phải chịu đựng lũ nhóc tranh giành nhau hòng trở thành vị cứu tinh của chú. Cuối cùng một trong số vị anh hùng Hercules ấy cũng có người đánh bại hết các đối thủ, rồi dâng lên cho nữ bá tước chú mèo còn thoi thóp.

“Tốt lắm,” Bà nói: “Đây, chú bé dũng cảm, phần thưởng mà ta đã hứa hẹn.” Rồi bà trao cho cậu bé một đồng Louis mới đúc, vàng sáng bóng, rồi nói thêm: “Giải thoát cho con mèo khỏi của nợ phiền phức này.”

Trong lúc thằng bé nhận lệnh, phu nhân de la Grenouillère quan sát con vật mà bà đã cứu được. Quả là một con mèo hoang thực thụ. Độ gớm ghiếc của nó tăng dần theo quãng đời lai vãng nơi đầu đường xó chợ; lớp lông ngắn bê bết bùn khiến người ta khó có thể nhận ra bộ lông xám tro vằn đen của chính nó. Thân thể chú gầy rộc chỉ còn da bọc xương. Thật dễ để có thể đếm số xương sườn teo tóp hai bên mình chú. Ngay cả một con chuột đang chán chường cũng đánh bật được nó. Điểm đáng nhắc đến duy nhất ở con mèo là gương mặt.

“Trời đất, trông nó thật xấu xí!” Phu nhân de la Grenouillère nhận xét, sau khi đánh giá kỹ con mèo.
Lúc bà quay gót vào trong xe, con mèo nhìn theo bà bằng đôi mắt xanh trà pha màu biển, ánh mắt ra chiều xa lạ, mông lung nhưng cũng đong đầy lòng biết ơn mà ai oán, và thế là nhiêu đó biểu cảm đã khiến vị phu nhân nhân từ, để tâm không thể dứt ra được. Bà nhìn được trong mắt nó những diễn giải đầy thuyết phục. Cái nhìn như muốn nói rằng:
“Phu nhân đã nương theo bản tính thiện lương của mình; phu nhân đã chứng kiến cảnh tôi yếu đuối, đau đớn, bị áp bức và người thương lấy tôi. Bây giờ khi sự tử tế của người được thỏa nguyện thì người lại khinh thị vẻ ngoài dị dạng của tôi. Tôi cứ nghĩ người thực sự tốt, nhưng hóa ra lại không hề; thiên hướng của người có thể là tính bản thiện nhưng người không hề tốt bụng. Nếu người thực sự nhân từ như thế thì người phải quan tâm đến lý do tại sao tôi lại trở nên xấu xí như thế này. Phu nhân sẽ ngẫm được rằng chính quãng đời bất hạnh mới là tác nhân khiến tôi trở nên khó ưa, và như thế,—người có nên bỏ tôi lại, mặc tôi với lòng nhân từ của lũ trẻ quỷ quyệt,—như thế, tôi quả quyết rằng, chả có gì thay đổi cả. Đi đi! Đừng có tự hào vì sự tử tế nửa mùa của mình!— người không giúp được gì hết; phu nhân chỉ kéo dài thêm nỗi đau của tôi mà thôi. Tôi là một con mèo hoang, cả thế giới này thù ghét tôi, kiểu gì cũng bị người ta giết; ứ để số phận an bài đi!
Madame de la Grenouillère rưng rưng nước mắt. Trong mắt bà, chú mèo như một người hùng— không đúng, nó là một con mèo; ột chú mèo anh hùng. Bà nghĩ về sự nhiệm màu của phép biến hình, tưởng tượng rằng chú mèo trước khi bị biến về hình dạng này đã từng là một nhà hùng biện nổi danh, có địa vị cao quý. Phu nhân nói với nữ hầu của mình, mẹ Michel, người đang ngồi trong xe ngựa,—
“Mang nó về.”
“Sao cơ, phu nhân định đưa nó về thật sao?” Mẹ Michel kêu lên.
“Tất nhiên. Miễn là nó còn sống, thì chỗ của nó là nơi lò sưởi ấm áp hoặc trên bàn của ta. Ta sẽ hài lòng nếu bà đối xử với nó yêu mến và ân cần như đối với ta.”
“Vâng, Mệnh lệnh của người sẽ được tuân theo.”
“Tốt,—nào, về nhà!”

Chương 2.
Cách chú mèo quen với cảnh sống với Madame de la Grenouillère, và tin cậy sự chăm sóc của mẹ Michel

Madame de la Grenouillère ở trong một dinh thự xa hoa nằm tại góc nối giữa đường Saint-Thomas-du-Louvre và Orties-Saint-Louis; phu nhân sống một cuộc đời ẩn dật với chỉ duy nhất hai người hầu thân cận, một là bà Michel-nữ hầu và cũng là người bạn tâm tình của bà, người thứ hai là ông quản gia M. Lustucru. Cả hai đều đã già cả và vị nữ bá tước điểm nhẹ khiếu hài hước của mình bằng cách gọi hai người là Mẹ Michel và Cha Lustucru.
Ngoại hình của Mẹ Michel mang đậm nét tính cách hòa nhã của bà; Bà cởi mở và bộc trực trong khi Cha Lustucru giảo hoạt mà cẩn trọng. Ai không biết thì rất dễ bị vẻ đạo mạo bên ngoài của cha Lustucru đánh lừa; Nhưng những người có óc quan sát sắc bén đều nhận ra được tính ngang ngạnh ẩn dưới lớp mặt nạ tốt đẹp kia. Sâu trong đôi mắt xanh biếc của ông ánh lên chút tráo trở, còn bành ra nơi lỗ mũi là từng cơn cáu kỉnh. Ông có chóp mũi thon nhọn trông ra xảo quyệt và vẻ ác nghiệt hiển hiện qua đường viền môi của ông.
Tuy nhiên, ông ấy mặc cho tính cách như vậy nhưng vẫn chưa lần nào phụ bạc danh dự của bản thân mình; ông giữ mình không để cho sự trung thực tiêu biến đi đồng thời che giấu hết những góc khuất đen tối trong bản năng của mình. Nhưng tính bản ác của ông như lũ gặm nhấm chưa được châm ngòi, chỉ đợi thời cơ để bộc phát.

Lustucru ghét động vật, nhưng, để lấy lòng bà chủ, ông ta giả vờ như yêu mến chúng. Nhìn thấy Mẹ Michel ôm lấy chú mèo, ông nghĩ thầm:
“Hừ, lại thêm một con súc sinh! Chưa đủ lũ chúng nó trong cái nhà này ư!”
Ông ta không kìm được mà trao cho kẻ mới đến cái lườm ác ý; rồi rất nhanh chấn chỉnh lại cảm xúc của mình, ông ta kêu lên đầy tha thiết:
“Trời đất, chú mèo xinh quá! Một chú mèo xinh đẹp! Đẹp hơn con mèo trước đó!” Và ông ta vuốt ve chú mèo với cung cách đầy giả tạo.
“Thật sao?” Madame de la Grenouillère nói: “Ông không thấy nó xấu xí sao?”

“Xấu thật! Nhưng nó có đôi mắt thực duyên dáng. Tuy nhiên, ví như nó kinh khủng thì sự hứng thú của phu nhân đối với chú mèo sẽ thay đổi nó.”