top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

Bà Giáo Già - Hương Vị Tình Thương

Nghe tụi mình than vãn về môi trường và những mối quan hệ mới, cô chỉ bảo với tụi mình một câu đại ý thế này: sống ở đời chỉ nên lành chứ không được hiền, hiền quá người ta ăn hiếp.


Bookiee - Sách là niềm vui

Trong cuộc đời sẽ có rất nhiều người ảnh hưởng trực tiếp đến tư duy và thái độ sống của bạn, bản thân mình cũng vậy thôi. Không phải ngẫu nhiên mà mình dành tình cảm đặc biệt cho văn chương. Sự ảnh hưởng này phần lớn đến từ người đã gieo hạt mầm đam mê đó trong mình - “bà giáo già” dạy Văn ngày xưa ấy. Một bà giáo tận tâm, rèn giũa mình từ những ngày còn bé, để đến bây giờ, mỗi khi đứng trước những ngã rẽ khó khăn trong cuộc đời, mình luôn cố gắng để chọn một lối sống tử tế, sống hiền hòa giống như cách mà cô của mình đã luôn răn dạy.


Đó là một ngày đầu đông của tháng 11 cách đây vài năm trước, mình có dịp về thăm cô giáo dạy Văn năm xưa. Cái lạnh của những ngày chớm đông này càng làm mình thêm nhớ da diết hơn khu vườn nhỏ xinh với góc phòng thân thuộc mà mình đã lớn lên năm nào. Đón đám học trò tụi mình vẫn là ánh mắt trìu mến, thăm thẳm sâu ấy. Bà giáo già mặc một chiếc váy màu xanh “ve chai” dài quá gối, cổ quàng chiếc khăn choàng mỏng, và trên môi vẫn luôn điểm một nụ cười hiền.


Mỗi lần có dịp về thăm cô, cảm giác của mình vẫn vẹn nguyên như thế, giống như thể chỉ mới trải qua một ngày Chủ nhật không đi học, mai lại là thứ Hai và mình vẫn sẽ đến lớp. Mình vẫn sẽ là một cô học trò nhỏ, luôn yêu tha thiết môn tập làm văn nhưng mặt “tối sầm lại” ngay mỗi khi cô dạy sang phần ngữ pháp Tiếng Việt. Trong gian phòng nhỏ lúc nào cũng chỉ tầm mươi, mười lăm đứa học trò, bà giáo già ấy đã rèn giũa đám tụi mình lớn lên bằng những câu chuyện, bài thơ, bằng những thương yêu chất đầy trong ngực áo.


Nghe tụi mình than vãn về môi trường và những mối quan hệ mới, cô chỉ bảo với tụi mình một câu đại ý thế này: sống ở đời chỉ nên lành chứ không được hiền, hiền quá người ta ăn hiếp.


Mình vẫn luôn thắc mắc về câu nói đó. Suy cho cùng hai khái niệm “hiền” và “lành” cũng không khác nhau là mấy, vậy mà cô lại tách bạch rõ ràng. Thế nhưng mãi cho đến sau này, khi bị “người ta ăn hiếp” thật, mình mới nhận ra rằng những điều bà giáo dạy vẫn luôn thâm thúy như vậy...


Cô luôn sợ tụi mình bị thua thiệt, sợ tụi mình như những con chim non bị diều hâu săn đuổi. Bởi vậy cô không cho phép tụi mình sống hiền, vì lòng tốt đôi khi bị lợi dụng. Có lẽ hơn ai hết, cô hiểu lòng tốt bị đặt sai đau khổ đến mức nào. Thế nên cô dạy tụi mình chỉ được sống lành, nghĩa là sống lương thiện. Tụi mình có quyền tức giận mỗi khi có ai đó không tôn trọng tụi mình. Tụi mình được phép nói phải trái đúng sai thay vì lẳng lặng chịu đòn, ôm uất ức. Miễn là tâm tụi mình hướng thiện, đó là điều cô luôn mong cầu. Lành khác với nhu nhược, yếu đuối. Lành không có nghĩa là làm mất giá trị của bản thân, mặc nhiên để cho mình bị lợi dụng...


Đó là những chuyện mà phải rất lâu sau này mình mới thật sự hiểu được. Hóa ra bà giáo già ấy đã luôn chuẩn bị cho tụi mình từ trước, từ những ngày tụi mình còn nhỏ xíu cơ, bà giáo già ấy đã dạy tụi mình sống, một cách chu toàn và tận tâm như thế…


Cả cuộc đời cô chọn cho mình một lối sống đàng hoàng, tử tế. Cô luôn chọn đứng sau những hào quang. Cô không coi trọng thành tích và địa vị. Nếu người chọn làm chúa sơn lâm, thì cô chỉ ước làm một bông hồng dại để làm đẹp cho đời.


Lướt một vòng trên trang facebook của cô, ta chỉ nhìn thấy hình ảnh của một bà giáo già đứng cạnh đám học trò trong buổi lễ ra trường, trong góc phòng nhỏ hay trong mảnh vườn bé xinh; ta chỉ bắt gặp những lời nhớ thương của học trò gửi về từ phương xa mong cô luôn giữ sức khỏe, “Tết này về con ghé thăm cô”, chứ nghiễm nhiên không thấy một bức ảnh khoe khoang hào nhoáng nào...


Suốt cả một cuộc đời dài như thế, thứ người ta tìm kiếm ở một nhà nhà giáo không phải là thành tích, không phải là quyền lực, địa vị hay của cải, vật chất. Tất cả những giá trị hữu hình đó chưa thể nào đánh giá được cốt cách của một người thầy. Có lẽ, thứ tài sản lớn nhất trong đời của họ chính là tình thương yêu của học trò. Bởi vì chỉ có tình thương mới luôn luôn ở lại.


20.11 là dịp để học trò nhớ về những người đã dìu dắt mình đi qua từng ngưỡng cửa của cuộc đời. Bookiee mượn bài viết này thay lòng biết ơn gửi đến những người thầy, người cô đã luôn tận lực, tận tâm với nghề. Dẫu biết trên chặng đường trồng người còn rất nhiều gian nan, hy vọng rằng thầy cô của chúng ta sẽ luôn giữ tâm mình sáng, sống đúng và sống trọn với sứ mệnh thiêng liêng của người nhà giáo, bởi vì dạy học vẫn luôn là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý.


Dịch bệnh thì không biết bao giờ mới hết, vậy nên…

Tháng 11 về, mùa Tri ân bâng khuâng gõ cửa, ta hãy tạm đứng lại để nhắn gửi lời yêu thương cùng những xúc cảm muốn nói với những người lái đò kính yêu!


Bạn đã gửi lời tri ân yêu thương đến thầy cô của mình chưa?

Nếu chưa thì hãy gửi đến họ ngay nhé!


Người viết: Anh Thy
Người thiết kế: Diệu Hương

(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

 

Bookiee - Sách là niềm vui


128 lượt xem1 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page