“We might meet again. But we will be out of love. Everything has its own moments. And our moments only stayed in our age of innocence”. Câu nói tựa một lời nhắn nhủ mà tôi muốn gửi đến bản thân mình vào mùa hè năm ấy...
MÙA HÈ NĂM ẤY CÙNG NỖI NHỚ MONG MANH
Nơi nhận: Quãng thời gian của mùa hè năm 2018.
Nơi gửi: Vẫn là mùa hè, nhưng là năm 2021.
Mình không hy vọng cậu sẽ đọc được bức thư này, bởi vì những tâm tư này chỉ là của riêng mình mà thôi, hãy cho mình sống lại lần cuối những hồi ức này nhé.
Mùa hè năm ấy của chúng mình...
Là những ngày dài với vạt nắng mong manh chiều tàn, là nơi hoàng hôn buông xuống sau những cánh đồng hoa tím biếc và làn mây hạ cánh trên những ngói nhà. Trong dòng chảy của ký ức, ở đâu đó vẫn in dấu hình bóng cậu đạp xe song song với mình mỗi chiều tà tan học và cả những cuộc trao đổi trên đường về nhà của hai đứa. Lạ nhỉ, vì hồi ấy có nhiều chuyện để tâm tình mà thời gian lại chẳng đủ cho hai ta, còn giờ thì chúng mình như những người lạ từng biết rất rõ về nhau. Mình cũng nhớ về những cuộc cá cược của chúng mình, học tập, triết lý hay những định kiến, cậu luôn là người thua cuộc, và thậm chí đến sau này, cậu vẫn nói rằng cậu thua tất cả...
Mùa hè năm ấy của chúng mình...
Còn là những đêm rằm ngợp trăng và sao, gió thổi rì rào cùng tiếng ve râm ran trong những rậm cây bóng mát. Chúng mình, bằng một cách nào đó, dù cách xa vài cây số, vẫn cùng chung một nhịp đập, cùng chung một cảm xúc thông qua màn hình điện thoại. Và chỉ khi tiếng mưa rào rả rích cùng những tiếng sấm chớp sáng giữa màn đêm, chúng mình mới chịu dừng lại, chịu yên lặng trong những giấc mơ. Nhưng điều mình không ngờ tới là chính những cơn mưa đó lại xóa nhòa đi những điều chúng mình trân trọng về nhau, những lời hứa cứ ngỡ trở thành hiện thực. Mình từng nghĩ người ở lại sẽ là người “ngủ mãi” trong những kỷ niệm, nhưng người rời đi mới thực sự là người “ôm lấy” những điều xưa cũ đó.
Và là sự buông bỏ cùng ngàn lời xin lỗi. Nhiều người sợ kết thúc, sợ sự chia ly bởi họ nghĩ rằng rất khó để thoát ra được những ký ức của ngày xưa ấy. Chúng mình cũng từng vậy mà nhỉ? Nhưng sau tất cả, ngay khi mùa hè ấy còn chưa kết thúc, mình vẫn lựa chọn buông tay và dường như mọi thứ đã dừng lại ở ngay thời điểm đó. Chưa bao giờ mình ngừng cảm thấy có lỗi bởi chính mình là người đã thắp lên hy vọng nơi cậu nhưng rồi cũng chính là người đã nhẹ nhàng thổi làn hơi vào ngọn lửa ấy. Ngay cả khi nói ra bao lời xin lỗi nhưng từng ấy vẫn chưa đủ, bởi mình hiểu những vết thương âm ỉ nơi cậu. Đối với một số người, thời gian sẽ chữa lành những vết thương, nhưng một số người khác thì ngược lại, thời gian càng dài, vết thương càng rỉ máu. Mình mong rằng chúng mình sẽ như trường hợp đầu tiên, hy vọng rằng thời gian sẽ làm mờ đi những vết sẹo tình cảm quá khứ và rồi mỗi người sẽ tìm lại được một “mùa hè năm ấy” của riêng mình.
“We might meet again. But we will be out of love. Everything has its own moments. And our moments only stayed in our age of innocence”.
Sau này có lẽ chúng mình sẽ gặp lại nhau nhưng chẳng còn bất kỳ rung động nào giữa chúng mình nữa. Mọi thứ trên đời này đều có thời điểm, và thời điểm của chúng mình chỉ thuộc về những tháng ngày hồn nhiên khi ấy.
Cảm ơn,
Người cũ.
Vậy còn bạn, hãy thử đặt bút và viết cho bản thân mình một lá thư,
được chứ!
Người viết: Đào Uyên
Người thiết kế: Anh Thư
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comentarios