Sau tất cả, tôi chợt nhận ra một chân lý có lẽ từ lâu ai cũng biết, sẽ chẳng có ai sẵn sàng yêu thương trọn vẹn và vô điều kiện với chúng ta ngoại trừ chính bản thân và những người cùng chung dòng máu ruột thịt...
I always find some at the end of my sad songs…
Thi thoảng những khoảnh khắc trong cuộc đời tôi tựa như chuỗi nhạc buồn không có hồi kết vậy. Tổn thương, đau khổ, chìm trong sự trống rỗng nhưng tôi chẳng thể thoát ra được những cảm xúc tiêu cực đó một cách nhanh chóng dù từ lâu tôi biết chúng không tốt lành gì. Và thật là lạ bởi tôi cũng chẳng đi tìm lời giải đáp cho những khúc mắc, xáo trộn trong lòng ấy. Nhưng bài hát nào rồi cũng phải kết thúc, nỗi buồn nào rồi cũng có điểm dừng, và quan trọng là tôi đã thấy được gì sau những nốt lặng của cuộc đời.
Sau những vỡ tan và sụp đổ, tôi lại quay về với chính bản thân mình. Nhiều lần tôi tự hỏi tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy, liệu tôi có đáng bị thế không? Tuy nhiên sẽ chẳng có ai trả lời cho tôi câu hỏi đó mà chỉ có mình tôi ngồi loay hoay với mớ hỗn độn đấy. Và cuối cùng, nếu tôi không tự cứu lấy mình khỏi những hoài nghi thì sau này và mãi mãi tôi sẽ chẳng thể buông bỏ được quá khứ của mình.
...tôi tự hỏi tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy, liệu tôi có đáng bị thế không?
Bởi tôi từng nhớ có ai đó đã ví nỗi đau và tổn thương giống như những khối u, phải phẫu thuật, cắt bỏ nó thì bản thân mới chữa lành được. Đương nhiên vết dao nào cũng để lại sẹo nhưng chí ít nó không còn rỉ máu và chúng ta thôi không đau đớn nữa.
Và rồi chúng ta sẽ dần quên đi những điều trước kia. Giống như những vết sẹo vậy, đôi khi tôi vô tình quên đi chúng vẫn tồn tại trên cơ thể. Bởi có lẽ, thời gian đã làm mờ đi những nếp hằn đau thương ấy và cũng khiến tôi quên đi mình đã từng đau đớn như nào. Thật may, dòng chảy thời gian cũng đủ dài để tôi biết tự yêu thương hơn và nhận ra rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ tổn thương nếu chúng ta không cho phép người khác làm điều đó với mình. Sẽ có rất nhiều người giống với tôi, sau những bão giông lại quay về với bên trong để kiếm tìm sự an toàn, bình yên sâu thẳm đáy lòng và để học chữ “yêu” đúng nghĩa.
Sau tất cả, tôi chợt nhận ra một chân lý có lẽ từ lâu ai cũng biết, sẽ chẳng có ai sẵn sàng yêu thương trọn vẹn và vô điều kiện với chúng ta ngoại trừ chính bản thân và những người cùng chung dòng máu ruột thịt. Tôi nhớ những lần tôi mệt mỏi và chán ngán, rong ruổi hàng giờ trên những con đường Hà Nội, nhưng nơi tôi lựa chọn quay trở về vẫn là nhà. Vậy tại sao chúng ta lại phải tìm kiếm thứ tình cảm bên ngoài trong khi ở cạnh ta đã đong đầy yêu thương?
Và biết đâu được, có người nào mới sẽ đứng đợi tôi ở cuối những bài hát. Khi một bài hát kết thúc, phía sau sẽ lại có một bài nữa; có thể vẫn là một bản nhạc buồn hoặc sẽ là một giai điệu tươi vui. Chúng ta có quyền lựa chọn nhưng dù sao đi chăng nữa, không có một bài hát nào không mang lại giá trị và không một trải nghiệm nào là vô nghĩa.
Khi một bài hát kết thúc, phía sau sẽ lại có một bài nữa...
Ở cuối mỗi hành trình, chúng ta đều nhận ra được một bài học nào đó hoặc đón chào một khởi đầu mới, một hành trình tiếp theo trong chuyến đi cuộc đời. Và bạn, bạn đã nhận ra điều gì rồi?
Với bạn, bài học sau mỗi bản nhạc buồn bạn nhận được là gì nhỉ?
Người viết: Đào Uyên
Người thiết kế: Ngọc Yến, Thơ Lam
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
_______________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
コメント