top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[58] Những mùa xuân còn mãi

Hôm trước mình xem Perfect days, một bộ phim rất hay của đạo diễn Wim Wenders, khi nhân vật chính ông Hirayama và cháu gái hát vang lên câu hát “Bây giờ là bây giờ, lần tới là lần tới…”



Để viết về mùa xuân, liệu nó có khó như khi người ta viết về những chuyện tình, những chuyện tình như của Raymond Carver, những chuyện tình buồn và đẹp. Mùa xuân thì có gì để người ta yêu thương và ngợi ca đến thế, mình được sinh ra vào mùa xuân, được nuôi dưỡng bởi những đợt gió xuân dịu dàng và mát lạnh, để rồi trong lòng mình mùa xuân giờ đây là tuổi trẻ, là tình yêu và là cả những mơ mộng xốn xang, mùa xuân giống như thứ kẹo ngọt, đã yêu rồi thì không thể rời ra, đã mê rồi thì không thể ghét bỏ. 


Có những mùa xuân chúng mình như con chim chích, chẳng đi đâu xa mà chỉ quanh quẩn vườn tược, chúng mình hát cùng nhau, chúng mình chuyện trò, chúng mình đọc cho nhau nghe những vần thơ haiku của Basho. Nhưng cũng có những mùa xuân khác, chúng mình như những con chim én bay tự do trên bầu trời, chúng mình di chuyển đến những nơi xa xôi hơn, thăm thẳm hơn, chúng mình đi gặp thần núi, những ngọn núi nơi tận biên giới, chúng mình vỗ về những đoá hoa đỗ quyên của đại ngàn, chúng mình đọc Tây Tiến trên đỉnh Pha Luông, chúng mình nghe nhạc Phạm Duy khi ông viết về mùa xuân, quê hương hay tuổi trẻ. Những ngày xanh xanh và yêu yêu lắm, những ngày mà chúng mình sẽ không bao giờ quên nổi trong đời mình.


Nhưng cũng có những mùa xuân rất buồn, mình không tụ tập hay hò hẹn sôi nổi, mình ngồi một góc và suy tư với những nỗi niềm riêng, những gì xảy đến, những gì đã rời xa, những người hiện diện trong cuộc đời mình, họ đến vội vã và đi cũng thật nhanh. Bên ô cửa sổ, mình đã viết ra những câu chuyện, những câu chuyện mà người ta sẽ chỉ biết thương nhau chứ không có hiện diện của bội phản hay khổ đau. Mình đã viết một bài thơ về mùa xuân, về những con người bất khuất đã hiến dâng mùa xuân của mình cho những mùa xuân khác, mình đã viết bằng một lòng yêu cuộc sống đến tận cùng trời cuối đất. Hôm trước mình xem Perfect days, một bộ phim rất hay của đạo diễn Wim Wenders, khi nhân vật chính ông Hirayama và cháu gái hát vang lên câu hát “Bây giờ là bây giờ, lần tới là lần tới…” mình đã bước chân ra ngoài hiên cửa, mình đi bộ dưới mùa xuân, mùi của gió chạy thẳng vào khối óc, vào tâm hồn của mình, mùi hoa bưởi, mùi của nhiên nhiên vạn vật như đánh thức từng tế bào trên cơ thể mình, mình hay đùa mà bảo rằng mùa xuân có khi là mùa để người ta bớt hăm hở và xông xáo đi, mà là mùa để người ta nên sống và chỉ sống cho riêng mình, là mùa để người ta sống cho hiện tại, nếu nói như vậy thành ra mình hơi thiên vị cho mùa xuân thế nhưng nếu người ta sống chầm chậm lại một chút, người ta sẽ cảm thấy mình đang sống những ngày mùa xuân đẹp tuyệt đẹp. Mùa xuân là mùa của những trắc ẩn và bao dung, của những thứ tha và yêu thương đến tận cùng, mùa của những tia nắng ấm áp xuyên qua những ngón tay, mình nằm dưới tán cây và ngửa cổ lên bầu trời, hình như mùa xuân sắp qua đi, mùa hè chuẩn bị về, nhưng đâu có sao nhỉ, khi trong đầu mình lúc nào cũng là một mùa xuân mãi. Mùa xuân tới, chúng mình rồi sẽ lại hát ca, chúng mình lại đi dưới ánh nắng hiền, lại sống với những ngày tràn trề tình yêu. 


 

Bài dự thi số 58

Thí sinh dự thi: Hoài Nam

Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?


22 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page