top of page
Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[57] Tết, tuổi thơ và tôi

Ở độ tuổi mười bảy này, ba không còn, nhìn cái cảnh mẹ tất bật, chạy đôn chạy đáo đi làm để kiếm tiền trang trải lo cho cuộc sống, để hết thảy sắm sửa, chuẩn bị cho những ngày Tết, lúc đấy tôi mới chợt nhận ra: “Ba mẹ nào mà không thương con, không muốn sắm sửa, dành những điều tốt đẹp nhất cho con họ chứ?



Giữa chốn phồn hoa náo nhiệt, thị thành không lúc nào được yên bình, tôi tỉ mỉ viết đôi dòng tâm sự “ Ta nói gì về mùa Xuân” mà lòng chan chứa cả bầu trời xúc cảm…”.


Mùa xuân đã đi qua, nhưng làm sao tôi có thể quên được hình ảnh muôn hoa khoe sắc, cùng những ngày đoàn tụ hiếm hoi trong năm. Nhớ lắm khoảnh khắc khuya hai mươi ba âm lịch dậy sớm, mẹ đưa ông Táo về trời, là phút giây chuyển giao giữa năm cũ và năm mới xen lẫn chút tiếc nuối với những điều đã qua và hơn hết là một trái tim căng tràn nhựa sống, sẵn sàng cho một năm mới sắp đến; đấy là ngày mồng một Tết rộn rã tiếng cười nói, mọi người dành cho nhau những câu chúc tốt đẹp; là ngày mồng năm Tết ôm mẹ thật chặt, vỡ òa khóc tựa như một đứa trẻ trước khi đi học xa nhà... Những khoảnh khắc ấy thật dễ thương!


Bạn biết không, thứ mà Tết mang lại, ăn sâu vào tiềm thức tôi là hình ảnh của “ba” kìa. Nhớ lắm ngày hai mươi sáu Tết, tôi tất bật dọn đồ để về quê, cùng những câu chúc của bạn cùng phòng “Về quê ăn Tết vui vẻ” nhưng bạn biết không, sự thật là từ ngày ba tôi mất thì Tết đối với tôi chẳng còn gì nữa. Làm sao tôi có thể quên được cái cảm giác hớn hở được ba chở daọ một vòng khu chợ, sắm sửa vài bộ đồ. Đơn giản thế đấy mà hạnh phúc lắm! Dẫu bây giờ thênh thang dạo bước giữa những con phố nhỏ, trong túi có một ít tiền, muốn ăn cái gì, muốn mặc cái nào thì lấy mà mua. Nghe có vẻ cũng sướng đấy! Nhưng thật sự tôi không thích như vậy. Tôi chỉ cần cái cảm giác chiều hai lăm hai sáu Tết, lòng hớn hở được ba chở hai chi em ra chợ mua vài bộ đồ kìa!


Làm sao tôi có thể quên được cái cảnh cả nhà hớn hở, đập heo đất lấy tiền sắm vài bộ quần áo mới. Bạn có hiểu cái cảm giác hai chị em ngồi đợi ba, vì một bộ quần áo mấy chục ngàn, ba tôi đứng mặc cả mấy chục phút, chỉ để được giảm có mấy ngàn… Dẫu khi học lớp 4, nhà tôi nghèo, Tết chỉ được mua vỏn vẹn hai bộ đồ, mà lòng lại vui lắm kìa. Đêm nào tôi cũng lấy ra để ngắm nghía và sau đó giặt thật kỹ, sáng mồng một Tết mang ra mặc. Hay chỉ đơn thuần tôi được ngồi trên ngồi trên xe, được ba chở hai chị em đi một vòng khu chợ, xem không khí Tết nhộn nhịp như thế nào, mọi người chuẩn bị tất bật ra sao. Đơn giản thế đấy mà hạnh phúc lắm. Tôi còn nhớ như in cái cảnh lúc về, tôi đòi ba mua chiếc gối ôm hình con sâu nhưng ba bảo: “Người ta chỉ trưng bày thôi, không bán đâu con”. Lúc đấy tôi ghét ba lắm! “Sao ba lại lừa tôi? Ba không thương tôi à?“


Và rồi cậu bé ngày nào đã không còn tinh nghịch mà giờ đây đã biết suy nghĩ, trưởng thành hơn và bản lĩnh hơn. Ở độ tuổi mười bảy này, ba không còn, nhìn cái cảnh mẹ tất bật, chạy đôn chạy đáo đi làm để kiếm tiền trang trải lo cho cuộc sống, để hết thảy sắm sửa, chuẩn bị cho những ngày Tết, lúc đấy tôi mới chợt nhận ra: “Ba mẹ nào mà không thương con, không muốn sắm sửa, dành những điều tốt đẹp nhất cho con họ chứ? Chỉ là do điều kiện kinh tế mỗi nhà mỗi khác và cuộc sống thường nhật lại thật khắc nghiệt, có nhiều thứ phải lo toan huống chi nói đến những ngày Tết. Bởi vậy, thật đau đớn làm sao, họ đành phải bóp bụng, lòng thì đầy ray rứt để lừa dối con, để dành tiền sắm sửa cho những thứ quan trọng hơn”.


Giữa vòng xoáy hối hả, bộn bề của nhịp sống thường nhật, bạn may mắn được tận hưởng một cuộc sống đủ đầy, nhưng đôi lúc bạn lại cảm thấy khó chịu, ấm ức vì không có đồ đęp, áo local brand, hay có điện thoại Iphone 15 Promax như các bạn đồng trang lứa,... Vậy có bao giờ bạn ngồi lại và tự hỏi “ Trong tủ quần áo của ba mẹ bạn, họ có được bao nhiêu bộ đồ hay chưa? Hay chỉ là đơn thuần là vài chiếc áo cũ đã sờn vai, những chiếc quần tây lấm lem bùn đất?”... Đã đến lúc, bạn nên học cách quan sát, quan tâm đến ba mẹ nhiều hơn rồi đấy. Hãy trân trọng những giá trị dù lớn lao hay bé nhỏ mà mẹ ba bạn đang kiến tạo, dựng xây. Đừng để giống mình, thênh thang bước đi ngoài đường, túi có một ít tiền, muốn mua cái áo cái quần cho ba cũng chẳng thể vì ba đã không còn.


Ngay giây phút này đây, trong những ngày nắng tháng Giêng oi bức, cháy da cháy thịt này,  giữa chốn phồn hoa náo nhiệt, thị thành không lúc nào được yên bình, tôi tỉ mỉ viết đôi dòng tâm sự “ Ta nói gì về mùa Xuân” mà lòng chan chứa cả bầu trời xúc cảm,... Cảm ơn Tết đã mang đến cho tôi phút giây đoàn tụ bên gia đình, chứng kiến tôi trưởng thành theo dòng chảy của thời gian. Cảm ơn Bookie đã lắng nghe những nỗi niềm, tâm sự của một cậu bé tuổi vừa mười bảy. Cảm ơn ba mẹ đã kiến tạo nên cậu bé tự tin như hiện tại. Dẫu Tết đã qua và ba cũng không còn, nhưng vẫn còn đó một Trọng Nhân mạnh mẽ, viết tiếp cho trang hành trình nhiệt huyết phía trước- nơi con tim luôn cháy sáng, sống mãi hình ảnh về ba. Cảm ơn vì tất cả!


 

Bài dự thi số 57

Thí sinh dự thi: Cậu bé hay cười

Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?


424 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comments


bottom of page