Sau hôm đó, tớ gồng người kết thúc đồ án, nghĩ về cậu, trong lòng tớ tin đức năng sẽ thắng số, không ai có thể lấy đi mạng sống của người đang nỗ lực sống hết.
Mùa xuân năm 2014, tớ có một người bạn.
Ngày ấy, cậu ấy đánh rơi một chiếc móc khóa, vô tình người đi đằng sau lúc ấy là tớ. Tớ chạy theo trả đồ cho cậu, xong còn nhận lại một hộp sữa cậu dúi vào tay tớ, bảo đây là quà cảm ơn. Thế là từ đó ngoài việc nhặt được “của rơi”, tớ còn “nhặt” được một đứa bạn thân như thế.
Lên đại học, hai đứa tách ra mỗi đứa một trường. Thời gian đầu, tụi tớ đi chung xe đi học, cho đến lúc tớ bắt đầu tham gia vào câu lạc bộ của trường, vì bận rộn, hai đứa chuyển sang đi cà phê vào cuối tuần. Tớ có một sở thích là hay kể lể mọi chuyện với người khác. Cậu ấy thì hướng nội hơn, thành ra tạo thành mối quan hệ một người thích nói - một người thích nghe. Cứ thế thong thả kéo dài đến khi chúng tớ bước vào năm thứ ba đại học.
Mùa xuân năm 2021, cậu ấy bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư.
Ngày nghe tin tớ như chết lặng. Tớ tìm đến nhà cậu ấy, lúc đó, cậu một mình trong phòng, cứ nhìn mãi tờ giấy khám bệnh. Đôi mắt cậu tròn xoe, vừa nhìn tớ vừa hỏi: tại sao. Tớ khóc, rồi chỉ biết ôm bạn nói, cậu còn có tớ nè. Thế mà bệnh tình chuyển biến, cậu nghỉ học, căn bệnh từng chút một lấy đi vẻ tự tin của cậu. Tớ luôn cố gắng giúp cậu vui vẻ hơn, vì phép màu dường như thích những người biết cố gắng. Cậu ấy mà khỏe khỏe chút, tớ dẫn cậu ấy đi chơi, cho cậu ấy tham gia những hoạt động tình nguyện tớ tổ chức, giúp cậu hướng mắt về cuộc sống ngoài kia nhiều hơn. Tớ ước hai mươi tư giờ đều có thể ở bên cậu ấy, nhưng tớ còn việc học trên trường, nên chỉ có thể làm hết sức mình.
Một năm trôi qua, những triệu chứng của cậu ấy chững lại, không có dấu hiệu tệ đi. Hai đứa quyết định đi chơi xa một lần. Lần đầu tiên tớ chọn làm người nghe, cậu ấy làm người nói. Cậu bảo rằng hành trình này còn dài lắm, cậu sẽ quyết tâm chiến đấu đến phút cuối cùng. Cậu còn muốn sau này cùng tớ mở một cái gì đó để buôn bán nhỏ. Tớ vui lắm, lúc nào tớ cũng sợ cậu ấy suy nghĩ nhiều rồi tích tụ trong lòng điều tiêu cực. Đầu năm sau tớ ra trường, hai đứa hứa hẹn rất nhiều vào tương lai. Sau hôm đó, cậu học đan len, rúc người trong nhà bí mật làm món quà tốt nghiệp tặng tớ. Sau hôm đó, tớ gồng người kết thúc đồ án, nghĩ về cậu, trong lòng tớ tin đức năng sẽ thắng số, không ai có thể lấy đi mạng sống của người đang nỗ lực sống hết.
Mùa xuân năm 2023, tớ tốt nghiệp thành công, còn bạn ra đi mãi mãi.
Lý do vì, tinh thần của cậu đã kết thúc trước khi tới cực hạn của thể xác.
Tớ biết không có chuyện đan len nào cả, những cơn đau bào mòn làm cậu kiệt quệ, vẽ ra tương lai chỉ để tớ yên lòng mà đi tiếp trên con đường của tớ. Đã sớm muốn dừng lại từ lâu, thế mà cậu ấy vẫn tử tế đến phút cuối cùng, biết cách làm cho tớ vui vẻ trong khi bản thân vật vã tuyệt vọng. Sao mà tớ không biết được, thứ cậu ấy mong muốn nhìn thấy là cái ngày cả hai đứa cùng trưởng thành, chứ không phải chỉ một mình tớ. Cậu ấy có hoài bão, nên hiển nhiên sẽ có lòng tự trọng riêng. Cậu muốn cho mọi người biết, căn bệnh không giết chết cậu ấy, tự cậu ấy muốn chọn lý do kết thúc cho cuộc đời mình.
Tất cả những điều trên, chỉ khi ngồi ngẫm nghĩ lại tớ mới hay biết, thì ra bạn thân tớ là người phức tạp như thế. Tớ đã có một người bạn thân thật tuyệt, còn cậu ấy có một người bạn thân thật tệ.
Đây là câu chuyện về mùa xuân của tớ, giờ tớ đã ổn, không tự trách mình nhiều như trước. Chín cái mùa xuân vừa qua đã cho tớ rất nhiều kỷ niệm đẹp và những bài học, tớ sẽ không bao giờ quên được.
Cảm ơn mùa xuân nọ đã mang cậu đến với tớ, cảm ơn mùa xuân không mang cậu đi mất, mà chính cậu đã biến thành mùa xuân!
Bài dự thi số 31
Thí sinh dự thi: Thiên Nguyên
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comments