Bố tớ thế, đáng yêu lắm, mùa xuân của tớ, thật sự rực rỡ như vậy.
Cũng chỉ còn vài năm nữa, bố tớ chính thức bước qua tuổi 60. Cái tuổi mà người ta cứ nhớ nhớ quên quên những kỷ niệm, có thể, cũng sẽ quên đi những gì đang ở ngay trước mắt mình.
Mùa xuân năm nay, tớ về nhà vỏn vẹn 10 ngày, số lượng ngày quá ít vì đi học, đi làm. Nên ngày nào tớ cũng “cắm mặt” ở nhà, không để làm gì, chỉ được gần bố tớ.
Người đàn ông đó có những vết chân chim trên khóe mắt, đôi bàn tay chai sạn không chỗ nào là mềm. Tay bố đen, cứng, mà trông thô ráp lắm. Tóc bố tớ ít dần, nên thay vì cố nuôi nó dài ra, bố chọn cắt đi cho đỡ phiền phức. Ấy thế mà lại rất hay cười, cười một cách người ta kêu là “vô tri”, gặp ai cũng cười, cũng rôm rả chuyện trò. Da bố tớ nhăn dần theo năm tháng, tuổi già bắt đầu “đùa” trên gương mặt của bố. Những lúc nào ông cũng lạc quan, cũng nói những câu không phải lo lắng gì cả.
Bố tớ như thế, mùa xuân của tớ ấm áp vì có gia đình. Bố tớ thích ăn những món tớ nấu, dù có dở và có cháy đen, bố đều khen ngon và cất dành ăn hết, không cho đổ đi, đổ đi thì bố mắng. Bố hay cho tớ tiền nữa, dù ít dù nhiều, con gái cần là bố cho, bố giấu mẹ bố cho. Ngày tớ ra Hà Nội, bố dúi cho tờ bạc 200 ngàn mới toanh, bảo cất đi ra đó mà ăn, có cái gì ngon thì ăn cho kì được. Bố ít gọi cho tớ lắm, nhưng ngày nào cũng thấy mẹ bảo gọi cho tớ. Bố tớ thế, đáng yêu lắm, mùa xuân của tớ, thật sự rực rỡ như vậy.
Hà Nội bộn bề kinh khủng, giữa chốn phồn hoa náo nhiệt, thị thành không lúc nào được yên bình. Chỉ có những phút giây yêu thương từ những cuộc gọi, mới cảm giác Hà Nội đáng để vật lộn. Tớ nhớ bố tớ lắm, tớ nhớ gia đình tớ nữa. Nhưng tớ phải nỗ lực, cố gắng và chăm chỉ thật nhiều.
Bài dự thi số 30
Thí sinh dự thi: Trần Thị Ngọc Ly
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
:3 bố tui