Rồi tôi lại được đắm chìm trong sự bình yên, chẳng còn lo âu hay phiền muộn, mệt mỏi.
Ngày 19 tháng 2 năm 2024 tức 9 tháng 12 năm 2023
Tôi xách vali ra sân bay để về nhà ăn Tết. Chuyến xe Grab ngày này thật đặc biệt, không còn là sự im lặng lơ đãng mà thay vào đó là những câu hỏi đầy trìu mến và thân thiện. Anh lái xe hỏi tôi rằng:
"Em chuẩn bị về nhà hả?"
"Vâng đúng rồi ạ, đáng lẽ em học xong hôm qua thì tối được về nhà rồi. Nhưng trên đời đúng là có những thứ trêu người thật. Hãng đẩy giờ bay lên thành ra em lại mất thêm tiền đổi vé sang hôm nay" - Tôi đáp.
"Mà em được về sớm thích nhỉ, anh thấy nhiều trường đang còn học"
"Đúng rồi ạ, hết môn là em về luôn. Em muốn về nhà lắm rồi."
Về nhà, sáu tháng rồi tôi chẳng được về nhà vì đi học xa cộng thêm chi phí đi lại đắt đỏ, ấy vậy mà tôi vẫn cứ tưởng mình mạnh mẽ lắm khi được hỏi rằng có nhớ nhà không. Phải trả lời thật lòng rằng vừa có lại vừa không. Tôi nhớ những phút giây yên bình, chẳng phải lo toan suy nghĩ, tôi nhớ cảm giác được gia đình quan tâm, nhớ bữa cơm đầy đủ mà bà tôi nấu. Nhưng mà nỗi nhớ ấy chỉ hiện diện chứ không quanh quẩn trong tâm trí khiến tôi mệt mỏi bởi tôi biết chắc chắn một điều rằng: Rồi tôi cũng sẽ được về nhà. Nhà chính là nơi tôi thuộc về, sẽ luôn có bố mẹ, bà, các em chờ đợi tôi, "nhà" sẽ luôn ở bên cạnh tôi dẫu tôi có đi xa chân trời góc bể. Cũng chính vì biết chắc chắn nơi tôi sẽ về, tôi hiểu gia đình dù không có mặt bên cạnh nhưng mọi người vẫn luôn hiện diện trong tâm trí, yêu thương tôi vô bờ bến nên sáu tháng đầy giông bão ấy, tôi đã vượt qua nỗi nhớ nhà một cách suôn sẻ.
Sinh viên năm nhất, một thân một mình vào Sài Gòn học. Đứng chờ ở sân bay, những thước phim đầu tiên ở giảng đường đại học khẽ lướt qua trong đầu tôi. Nhớ lại, vui cũng có mà buồn cũng có, nhưng nhiều hơn. Có những đêm vừa làm bài vừa khóc, những buổi thức xuyên đêm khiến hai mắt tối sầm đi, không còn là ánh mắt hân hoan khi bước sang một chương mới của cuộc đời nữa rồi. Nhưng rồi tất cả chỉ còn đọng lại trong quá khứ, trước mắt tôi là con chim sắt mang đầy niềm vui và hy vọng không chỉ của tôi mà còn của tất cả mọi người đang trực chờ đáp xuống mảnh đất thân yêu của mình. Chỉ còn hai tiếng nữa là được về nhà, về với những người quan trọng trong cuộc đời tôi hơn bất cứ thứ gì. Rồi tôi lại được đắm chìm trong sự bình yên, chẳng còn lo âu hay phiền muộn, mệt mỏi.
Mùa xuân là mùa của trăm hoa đua nở, của sự tái sinh, cởi bỏ cái lạnh buốt và sướt mướt kì lạ mà khoác lên mình màu áo mới điểm những sắc xanh, sắc đỏ đẹp đến nao lòng. Với một sinh viên năm nhất như tôi, mùa xuân đơn giản lắm. Một cánh én nhỏ bay thật xa, thật xa đến những chân trời mới để học hỏi và khám phá, để tận mắt ngắm nhìn thế giới qua lăng kính của bản thân để ghi lại những thước phim mới trong bộ phim cuộc đời. Én cứ vậy mà sải cánh bay, hòa vào dòng đời xô đẩy. Có những lúc những trận gió to ập tới khiến cánh nó chao liệng trên bầu trời. Cũng có những lúc dừng lại mà cất cao giọng ca thánh thót của mình để tặng đời những "chất mật" tinh túy nhất. Nhưng khi mùa xuân đến, én rồi cũng sẽ quay về. Nó được về với mùa xuân ấm áp, nơi có ánh nắng ban mai ấm áp lòng người, nơi trăm hoa thi nhau khoe sắc, tỏa hương, chồi non bỏ lớp áo cũ mỏng manh để trở được thấy ánh sáng.
Bài dự thi số 10
Thí sinh dự thi: Trịnh Yến Nhi
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comments