Liệu nói dối có phải là sự lựa chọn tốt nhất?...Liệu, cô có cảm thấy hối hận hay không? Mọi thứ dù gì cũng đã quá trễ rồi.
Trời sập tối. Cả thị trấn dường như đã chìm vào giấc ngủ say.
Bà lặng lẽ bước vào phòng cô, trên tay cầm chiếc phong bao lì xì dày cộm. Cô vẫn chưa ngủ, chỉ lặng lẽ ngồi bên đống hành lý vừa xếp xong. Bà bước đến dúi chiếc phong bao đỏ vào tay cô. Đôi mắt bà ngấn lệ, con tim bà vật lộn với những cảm xúc bất lực.
Đêm nay chính là đêm cuối cùng. Ai cũng biết. Trừ bà.
Đêm nay chính là đêm cuối cùng
Sáng hôm sau, trong sự trầm ngâm yên lặng, hai bà cháu ôm chặt nhau thật lâu, trước khi cô nghẹn ngào nói lời tạm biệt với bà để bước lên chiếc xe taxi cùng bố mẹ rời khỏi nơi này.
Ngoảnh lại phía sau, bà vẫn đứng mãi ở đấy, chẳng hề rời đi nửa bước. Gót chân bà kiễng lên để cánh tay đang vẫy mỗi lúc một cao thêm, có lẽ vì bà sợ mình sẽ vượt ra khỏi tầm mắt cô. Khoảng cách giữa họ một lúc một xa hơn, như khoảng thời gian từ khi cả gia đình tha hương đất khách quê người, bỏ lại bà với nỗi nhớ mong đến thấu xương thịt.
Chiếc bóng lẻ loi của bà nhỏ dần, nhỏ dần, cho tới khi khuất đằng sau góc cua cuối cùng. Có trời mới biết liệu bà còn đứng đó ngóng đợi đến chừng nào, nhưng cô thì biết rõ rằng ánh mắt mình vẫn luôn hướng về phía sau như vậy mãi cho đến khi chiếc taxi dừng lại bên cổng sân bay.
Ánh mắt mình vẫn luôn hướng về phía sau như vậy mãi cho đến khi chiếc taxi dừng lại bên cổng sân bay
Trở về căn hộ tăm tối, cô bỗng cảm thấy bản thân nhỏ bé hơn bao giờ hết. Nỗi khốn khổ và cả sự tội lỗi, bao trùm lấy tấm thân tội nghiệp.
Liệu nói dối có phải là sự lựa chọn tốt nhất? Liệu bà có thật sự muốn nói lời từ biệt cuối cùng với tất cả mọi người, và với cô, người cháu mà bà sẵn sàng đánh đổi cả cuộc đời chỉ để có được một miếng bánh thật ngon? Liệu, cô có cảm thấy hối hận hay không? Mọi thứ dù gì cũng đã quá trễ rồi.
Cô sải bước trên con đường quen thuộc, cả thế giới đè nặng lên hai bờ vai bé nhỏ. Bao trùm bởi những cảm xúc mạnh mẽ, cô dường như đứng trên bờ vực của sự sụp đổ.
Cô sải bước trên con đường quen thuộc, cả thế giới đè nặng lên hai bờ vai bé nhỏ
Bỗng cô khựng lại giữa đường nhìn dòng người tấp nập qua lại, ai cũng vùi đầu vào những bộn bề của riêng mình.
Và cứ thế, giữa những hỗn loạn của cuộc sống, bất chợt một dòng năng lượng khẽ len lỏi rồi chiếm lấy cơ thể cô. Thay vì run rẩy, cô ngẩng đầu lên một cách kiên định, hít vào một hơi thật sâu…
Rồi, bằng tất cả nguồn sống, và cả linh hồn của bà nội, cô hét lên một tiếng thật to.
Rồi, bằng tất cả nguồn sống, và cả linh hồn của bà nội, cô hét lên một tiếng thật to
Tiếng thét mạnh mẽ của cô vang vọng đến tán cây hùng vĩ trước nhà bà. Lũ chim chóc giật mình lũ lượt bay lên thành từng đàn, in bóng trên nền trời xanh thăm thẳm.
Phóng tác từ bộ phim The Farewell (2019)
Còn bạn thì sao?
Sau khi đọc bài viết này, bạn có những suy nghĩ gì?
Người viết: Quang Minh
Người thiết kế: Khánh Linh
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Thật ấn tượng!