top of page
  • Ảnh của tác giảBookiee - Sách là niềm vui

[Review] Đừng Quên Rằng Có Một Ngày, Bố Mẹ Sẽ Già Đi

Đã cập nhật: 1 thg 4, 2023

Đã bao lâu rồi bạn chưa gọi cho bố mẹ mình?

Đã bao lâu rồi bạn chưa ăn chung bữa cơm với gia đình?


Cuộc sống tất bật cứ liên tục cuốn chúng ta vào những guồng xoay, khiến ta dần quên đi những người thân yêu. Cho đến khi quá muộn, ta mới kịp nhận ra mình đã bỏ qua nhiều điều, mà đáng lẽ ta nên biết sớm hơn. Thời gian không trôi ngược bao giờ, tuổi tác của bố mẹ cũng thế…


Bookiee - Sách Là Niềm Vui

Tại sao bạn nên đọc cuốn sách này?


Tác phẩm là sự kết hợp hài hòa giữa các mẩu truyện nhỏ về tuổi thơ, khoảng thời gian hay những khoảnh khắc quý giá bên gia đình của các nhà văn. Nhờ vậy, độc giả sẽ được tiếp cận với nhiều hoàn cảnh, được trải nghiệm nhiều mạch cảm xúc khác nhau, từ đó người đọc dần bị cuốn theo từng suy nghĩ của nhân vật, và có sự đồng cảm với từng câu chuyện được kể.

Sự ân cần của bố, sự dịu dàng của mẹ, hơi ấm từ bàn tay ông,.. những kỉ niệm ấy sẽ ôm lấy bạn trong chốc lát khi đọc tác phẩm. Những kí ức tưởng chừng đã quên sẽ được sống lại thêm lần nữa khi bạn chiêm nghiệm tác phẩm sâu sắc này. Từ sự chân thật gợi lên cảm giác thân thuộc cho người đọc qua từng lời văn, đến những cảm xúc giằng xé nội tâm qua các câu chuyện gần gũi nhưng rất đỗi đặc biệt, chính những điều này sẽ khiến ta phải lưu luyến khi cuốn sách được đóng lại.


Không chỉ có một tác giả


Với sự kết hợp của nhiều ngòi bút, tác phẩm trở nên thu hút và đặc biệt hơn bao giờ hết. Rất hiếm khi ta bắt gặp được một tác phẩm mà mỗi mẫu truyện lại được viết bởi những nhà văn khác nhau. Từng mẩu truyện là những mảnh ghép hoàn hảo tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp về tình cảm gia đình. Dù được viết bởi nhiều tác giả với văn phong khác nhau, cuốn sách vẫn xoáy sâu vào trái tim của độc giả, làm gợi lên những cảm xúc khó tả nhờ tình yêu to lớn của họ dành cho gia đình và qua đó nhẹ nhàng gửi gắm thông điệp sâu sắc vào từng trang sách.



Khía cạnh ấn tượng


*Đây là phần phân tích chi tiết về đánh giá, cảm nhận cá nhân nên không tránh khỏi việc tiết lộ nhiều nội dung. Để đảm bảo một trải nghiệm trọn vẹn với Bookiee, các bạn hãy đọc sách trước và quay lại với chúng mình nhé!*


Ký ức - không chỉ là những niềm vui


Ở mẩu truyện “Ông lão ớt cay” được trích từ tác phẩm “Thời gian chưa cũ” của tác giả Trương Oánh, sự hoài niệm về những điều xưa cũ, đặc biệt là về ông ngoại - người luôn sống trong tâm trí của tác giả.


Chắc hẳn mỗi chúng ta ai cũng sẽ có cho riêng mình những kỉ niệm, đó có thể là một kí ức vui, hay ảm đạm, buồn bã. Nhưng tôi tin chắc rằng những kỉ niệm ấy là điều vô giá mà không ai muốn vuột mất. Đối với tác giả, cái lạnh mùa đông nơi thôn xóm nhỏ yên bình là những ngày tháng khó quên nhất, đơn giản chỉ vì nơi đó có ông ngoại. Đó là nơi, là khoảng thời gian mà cô được cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay lạnh ngắt của ông, được ông cưng chiều hết mực. Cô vẫn nhớ rõ những lần bị ông mắng, nước mắt cô cứ tuôn trào nhưng đến khi được ông ôm vào lòng và vỗ về thì cảm giác sợ sệt ấy cũng tan biến, chỉ còn lại hình ảnh ấm áp của ông.



Hơn 30 năm trôi qua, tuy Trương Oánh không còn được cảm nhận sự ấm áp của ông ngoại, nhưng kỉ niệm về ông dường như chưa bao giờ phai mờ. Hình ảnh ông ngồi đọc sách với tẩu thuốc kẹp giữa hai ngón tay luôn in sâu trong tâm trí cô. Và chính niềm đam mê con chữ cũng là do ông đã truyền lại cho cô. Điều này càng khiến tôi thương cô gái ấy nhiều hơn, vì chỉ khi bạn thật sự rất thương, rất nhớ một ai đó thì bạn mới có thể ghi nhớ từng cử chỉ, hành động của họ. Đúng thật, những điều nhỏ nhất tưởng chừng ta sẽ mau quên nhưng chính nó lại là những điều vô giá khi ta nhớ về…


Từ kí ức, niềm đam mê đến cả động lực, nơi đâu cũng ghi dấu hình bóng ông ngoại. Điều này vừa tuyệt đẹp nhưng cũng mang lại không ít nỗi đau cho cô. Vào ngày ông từ giã cuộc sống, cô suy sụp hoàn toàn, để đối mặt với sự mất mát ấy là không hề dễ dàng. Bởi ông chính là một chỗ dựa tinh thần vững chãi, là người cô không thể nào sống thiếu. Chuỗi ngày khóc cạn nước mắt dường như không có hồi kết. Cảm giác suy sụp vì mất người thân là một trong những điều kinh khủng nhất, không một ai và cũng không có bất cứ điều gì có thể khỏa lấp khoảng trống đặc biệt đó.


Có thể ông không giàu nhưng tài sản vô giá mà ông đã để lại cho đứa cháu nhỏ của mình chính là một tuổi thơ hạnh phúc với những hồi ức tuyệt đẹp. Những lần nhớ về ông, chắc chắn cô sẽ cảm thấy nhói nơi đáy lòng, nhưng cuối cùng thứ đọng lại trong tâm trí cô luôn là hình ảnh ân cần, dịu dàng của người ông quá cố, là sự nghiêm khắc nhưng đong đầy tình yêu thương...


“Mỗi khi đêm xuống, tôi thường nhớ về thôn nhỏ mùa đông, sương mỏng vấn vít.

Bởi trong ký ức đó có ông ngoại.


Ông ngoại, con nhớ ông!”

“Nhà” của bạn như thế nào?


Chúng ta, chắc hẳn ai cũng đã từng nghĩ về ngôi nhà trong mơ của riêng mình. Đó có thể là một tòa biệt thự rộng lớn, cũng có thể là một ngôi nhà với một khu vườn có nhiều loài cây quý giá, nhưng nơi gọi là “Nhà” đơn giản hơn nhiều, chỉ là bạn chưa nhận ra thôi.

Trong trí nhớ của tác giả, bố là một người rất kiên cường, to lớn và mạnh mẽ, gần như không có điều gì có thể đổ gục được ông. Hình ảnh này chỉ tồn tại cho đến khi anh năm tuổi. Đó là lần đầu tiên anh thấy sự tiều tụy, mệt mỏi trên gương mặt ấy bởi ngày hôm ấy, cụ cố của anh, người đóng vai trò cả cha lẫn mẹ, người yêu thương bố anh vô điều kiện đã ra đi.


Người bố mạnh mẽ ấy đã từng chứng kiến mẹ mình đi xa, rồi lại thấy bố tái hôn sinh con, dành tất cả yêu thương cho dòng máu ấy. Bởi vì nhà quá nghèo nên bố anh bị đưa sang cho cụ cố chăm sóc, và từ đó trở đi cụ cố gần như trở thành người thân duy nhất của bố. Sống với cụ cố chẳng sung sướng gì hơn nhưng chỉ có bên cụ cố, bố mới cảm nhận tình yêu thương, sự ấm áp.


Mỗi người sẽ có cho riêng mình một khái niệm về “Nhà”. Có thể nói, cụ cố chính là nhà của bố anh, là chỗ dựa tinh thần duy nhất. Đối với bố tác giả, những ngày tháng ở bên ba mẹ ruột chỉ chứa đầy sự thờ ơ, hời hợt, và sự đau đớn khó tả khi chứng kiến họ dành sự yêu thương cho một người khác. Chỉ khi ở với cụ cố, khái niệm “Nhà” mới được nghiệm ra.

Dường như không có bất cứ điều gì trên đời có thể khiến ta yên tâm bằng việc có một nơi để trở về. Ai rồi cũng sẽ vỗ cánh để bay đến một vùng trời mới lạ hơn. Nhưng dù nơi ấy có mỹ lệ đến thế nào đi nữa, bạn rồi cũng sẽ chỉ muốn về nhà, vì chỉ có “nhà” mới khiến ta thoải mái, an lòng.


...chỉ có “nhà” mới khiến ta thoải mái, an lòng


Gia đình từng phải bán hết tài sản để bồi thường, và bố mẹ luôn cực nhọc làm việc, chỉ cần kiếm ra tiền thì bố sẽ làm hết; cuộc sống cơ cực là thế, nhưng bố chưa bao giờ để anh thiếu thốn bất cứ điều gì. Mỗi khi gia đình lâm vào khó khăn hay bế tắc, bố anh luôn nói rằng: “Đừng sợ, chỉ cần nhà vẫn còn, tất cả đều có thể làm lại từ đầu!”.


Câu nói ấy tuy ngắn gọn nhưng đủ để xoa dịu đi sự bất an của từng người trong gia đình. Đối với anh, bố như một cây đại thụ, chỉ cần đứng dưới bóng cây thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị cháy nắng. Kể cả khi trưởng thành, chỉ cần anh mệt mỏi hay tủi thân, dù có xa cách mấy bố cũng sẽ đến để cùng anh ăn món sủi cảo mẹ làm để an ủi anh, và vẫn không quên câu nói: “Nhà vẫn còn”.


Sự an tâm mà đại đa số người đọc cảm nhận được từ câu nói “Nhà vẫn còn” là điều khó mà có thể phủ nhận được. Đó như là sự khẳng định, sự trấn an và qua đó ta cũng có thể ngầm hiểu rằng đối với mỗi người, đối với bố tác giả, gia đình là điều quan trọng nhất. Có thể bạn sẽ gặp được nhiều người thú vị, đi đến nhiều nơi đặc biệt nhưng bạn sẽ chỉ có một nơi để trở về và nơi đó gọi là “Nhà”.


Khi bạn vấp ngã, tổn thương, gặp biến cố lớn trong cuộc sống, chỉ có nhà mới đủ bao dung để dang tay đón bạn trở về và sẵn sàng che chở những sai lầm ấy. “Nhà” đôi khi không phải là nơi bạn được sinh ra, cũng có thể không phải là những người có cùng dòng máu, nó đơn giản là nơi cho bạn cảm giác an toàn, sự bình yên, là nơi có những người bạn thật sự yêu thương.


Đừng sống trong một căn nhà rộng lớn nhưng luôn cảm thấy ngột ngạt, đừng ở cạnh nhiều người nhưng luôn cảm thấy cô đơn, đó chỉ là những điều vô nghĩa vì bạn đang không hề hạnh phúc.


Đọc đến đây bạn đã biết “nhà” của mình là như thế nào chưa? Tôi trả lời trước nhé, đó đơn giản là nơi có ba mẹ tôi – hai người mà tôi nguyện bất chấp tất cả để yêu thương và bảo vệ.


Lời kết


“Có một ngày, Bố Mẹ sẽ già đi” không nhằm khiến bạn nuối tiếc hay thất vọng về chính mình, mà đơn giản chỉ là sự thức tỉnh. Cuốn sách như một lời nhắc nhở bạn rằng bố mẹ, người thân sẽ không bao giờ ở bên bạn mãi mãi, họ đang già đi từng ngày. Và điều bạn cần làm hiện tại chính là biết trân quý từng giây, từng phút bên cạnh người mình yêu thương, vì cuộc sống rất đỗi vô thường, ta không thể nào biết trước được điều gì có thể xảy ra.


Hãy luôn nhớ rằng: không ai yêu bạn hơn “Gia đình”, không ai sẵn sàng hi sinh tất cả vì bạn ngoài “Gia đình”, không nơi nào chịu bỏ qua hết lỗi lầm của bạn trừ “Gia đình” và cũng chẳng có tòa biệt thự nào ấm áp hơn “Gia đình”.


“Hôm nay, đã đến lúc về nhà.”


“Sinh ra trên đời vốn cô liêu, bởi con đường hỷ nộ ái ố này chỉ có thể bước đi một mình. Nhưng vì có người nhà nên cuộc đời mới đậm hương.”

Hy vọng rằng cuốn sách này sẽ mang đến cho bạn một cảm nhận thật thân thương về gia đình!


Người viết: Thùy Vy
Người thiết kế: Ngọc Yến


(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

______________________________


Bookiee - Sách là niềm vui

985 lượt xem1 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả
bottom of page