Đối với tôi, việc viết và sáng tạo giúp ta kết nối với thế giới xung quanh. Khi ta chia sẻ những bài viết, ta như đang chia sẻ một phần tâm hồn mình với mọi người.
Đi nhanh vội vã trong dòng người tấp nập, lòng tôi chỉ mong được trở về nhà thật nhanh. Vậy mà chỉ mới đây thôi, sau một mùa đông lạnh giá, sắc trời đã chuyển mình như một dải lụa mềm mại, nhẹ nhàng khoác lên mình chiếc áo mới rực rỡ. Chợt tôi tự hỏi: “Xuân đã về rồi nhưng sao lòng vẫn còn vương chút khí lạnh của mùa Đông?”. Xuân đến mang theo hơi thở ấm áp, nhưng không khí se lạnh còn sót lại cũng chẳng thể làm giảm đi sự nhộn nhịp của những ngày cận Tết. Nhìn qua những sạp hàng tấp nập người mua kẻ bán, nào là những bông hoa đào, hoa mai đua nhau khoe sắc thắm. Người bán tranh thủ bán hết hàng để về quê ăn Tết, người mua thì sắm sửa đồ đạc để trang trí nhà cửa, ai cũng tất bật với mong ước có một cái Tết sum vầy, ấm áp.Tết đến xuân về, ai cũng bận rộn sửa soạn để đón một mùa xuân mang theo những hy vọng, cầu mong cho một năm mới an yên, hạnh phúc. Ấy vậy mà mùa xuân năm ấy, tôi lại không thể về quê ăn Tết cùng gia đình vì kẹt công việc ở thành phố. Năm nay cũng là lần đầu tiên tôi đặt chân đến mảnh đất phồn hoa này, với vai trò là một nhân viên mới, tôi luôn nỗ lực, cố gắng hoàn thành tốt công việc để ổn định cuộc sống. Chi phí sinh hoạt đã được tôi lên kế hoạch rõ ràng, dự định không về quê cũng đã được định từ trước. Tuy nhiên, nỗi nhớ nhà da diết vẫn len lỏi trong tâm trí tôi, nhất là khi nhìn những cành đào, cành mai khoe sắc trên đường phố. Có người con nào mà không hiểu cái nỗi niềm mong ngóng được sum vầy bên gia đình, gặp lại những người thân quen, nhất là ở nơi đất khách quê người này? Nhìn cảnh quan tràn ngập sắc xuân, dòng người lướt qua, tất bật hoàn thành công việc, tranh thủ sắm sửa quần áo, quà cáp, lòng tôi chợt cảm thấy xốn xang. Nhớ những ngày Tết sum vầy bên gia đình, nhớ bữa cơm tất niên ấm áp, nhớ tiếng cười rộn rã của các em nhỏ. Vào đêm trước ngày giao thừa năm ấy, tôi gọi điện thoại về quê chúc Tết gia đình. Nhìn thấy hình ảnh bố mẹ qua màn hình điện thoại, tôi nghẹn ngào cố gắng giữ bình tĩnh. Thấy tôi như vậy, gương mặt của bố mẹ cũng yên tâm phần nào, bố an ủi: “Con cứ yên tâm làm việc, ở nhà mọi thứ đều ổn. Sang năm nhớ về quê sớm nhé!”. Sau khi cúp máy, tôi không nhịn được nức nở thành tiếng, chìm trong nỗi nhớ da diết không sao nguôi ngoai được. Khi đã giải tỏa hết những cảm xúc chất chứa trong lòng, tôi quyết định nấu một mâm cơm thật thịnh soạn. Nghĩ là làm, tôi tranh thủ chuẩn bị nguyên liệu rồi vào bếp nấu một bữa cơm toàn là những món ăn truyền thống, những hương vị quen thuộc tràn vào ký ức tôi. Tôi cũng mua một cành đào nhỏ để trang trí trong nhà. Nhìn cành đào khoe sắc, tôi như cảm nhận được không khí cái Tết “đoàn viên” đang lan tỏa trong căn phòng nhỏ. Vào đêm giao thừa, tôi bật video call với gia đình ở quê, vừa ăn vừa trò chuyện. Dù không gặp nhau trực tiếp, nhưng được nhìn ngắm gia đình mình hạnh phúc đã đủ là tôi yên lòng, xua tan đi những muộn phiền trước đó không sao dập tắt được. Tôi nhận ra rằng, dù ở đâu, Tết vẫn luôn là Tết, là dịp để mọi người quây quần bên nhau, cùng nhau chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Dù không được về quê ăn Tết cùng gia đình, tôi vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng vì biết rằng, gia đình luôn ở bên cạnh. Đối với tôi, gia đình là chỗ dựa tinh thần, là động lực giúp tôi có thể bước đi về phía trước. Cái cách mà bố mẹ an ủi, cảm thông và sẵn sàng hi sinh hạnh phúc của bản thân để ủng hộ những quyết định của tôi đã giúp tôi có thêm động lực để tiếp nối hành trình mới của mình với tinh thần đầy sức sống. Đối với tôi, việc viết và sáng tạo giúp ta kết nối với thế giới xung quanh. Khi ta chia sẻ những bài viết, ta như đang chia sẻ một phần tâm hồn mình với mọi người. Được chia sẻ những câu chuyện, trải nghiệm của mình sẽ giúp ta vơi đi phần nào những muộn phiền xung quanh.
Bài dự thi số 71
Thí sinh dự thi: Starry Eyed
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comments