Có một mùa xuân như thế, nắng trong veo rót đầy trời mật ngọt, mưa lất phất tưới ướt những hàng cây, và đó đây, ta nghe xuân khẽ hát. Những tiếng hát dịu dàng dội lại từ mọi ngóc ngách cuộc sống, để rồi tan ra không gian, hòa vào lòng ta.
Bốn mùa luân chuyển, mưa nắng thay phiên. Xuân đã hiện diện trên mảnh đất này tự bao đời nay, vậy mà chẳng mấy khi ta được lắng lòng thưởng thức những âm thanh cựa mình rất khẽ của mùa. Mùa xuân, mùa vạn vật tỉnh giấc, mùa trời đất hoan ca. Ta mặc cho tiếng gọi của lá hoa dẫn bước lang thang trên vỉa hè lát đá. Mặt Hồ Gươm rì rào sóng nước, in vào lòng một mảnh trời trong. Quanh quẩn đâu đây, ta nghe tiếng lao xao chuỗi lộc vừng trong gió, tiếng xạc xào tán mõ cổ thụ chuyện trò với ô môi. Cây cối trơ trụi lách tách nảy mầm mới. Tiếng mầm xuân đội đất, tách vỏ khiến cõi lòng ta xuyến xao. Trên cao nơi rậm rì vòm lá, có chú chim đang ríu rít chuyền cành, hát nghêu ngao cho lộc lá thêm xanh.
Âm thanh của mùa xuân trong ngần là vậy, mà lắm khi lại mông lung tựa cơn mơ. Là cơn mơ mà cũng là cơn mưa. Cơn mưa mùa xuân nhẹ nhàng cuốn ta vào thế giới lãng mạn của những lây phât lất phất. Ta cất lại mọi hối hả vội vã, ngửa bàn tay hứng từng hạt mưa sa. Những hạt mưa mát lạnh mơn trớn trên da thịt và thì thầm như khẽ hát bên tai. Tí tách. Lộp độp. Rả Rích. Bản hòa ca của mùa xuân được tấu lên trên mái tôn, bên thềm nhà, nơi góc phố, dưới tán ô, triền miên mà tha thiết. Và ta biết xuân nhắn nhủ điều gì trong những giọt vắn giọt dài đọng trên vai. Xuân đang rải lộc cho lúa non trổ bông, cho lá hoa đong tràn nhựa sống, cho những chuyển động đượm khói lửa nhân gian chốn thành thị thêm đôi phần thơ mộng.
Mang trong lòng những thổn thức về mùa xuân, ta ghé thăm chốn cửa Phật nằm thu mình giữa sơn minh thủy tú. Vượt đường xa sông rộng, qua gió lộng đèo cao, lòng ta xốn xang trước cảnh xuân nơi nước non xa lạ. Xuân nơi đây gửi lời ca khoáng đạt mà trang nghiêm qua tiếng tụng kinh gõ mõ và những hồi chuông chùa văng vẳng. Tiếng chuông âm vang, bảng lảng, mơ màng, nửa buông lơi trên mái đình cong cong, nửa lắng đọng trong điện thờ cổ kính. Chốn linh thiêng nên dường như bài ca mùa xuân cũng nhẹ nhàng đến lạ. Nhẹ mà nhã. Âm thanh ấy quấn quyện vào khói nhang nghi ngút, vào câu A Di Đà thành kính rồi loang ra giữa đất trời mênh mang.
Bài ca mùa xuân lắm cung bậc và nhiều sắc thái. Ta nghiêng tai lắng nghe tiếng xuân ngân nga từ ngôi chùa cổ, từ hàng cây xanh, và từ cả những quanh co phố thị. Phố ngày xuân là nhịp nhàng lẫn trong hối hả, là an yên khuất dưới xô bồ. Kính coong tiếng chuông xe đạp giữa còi xe tấp nập. Lanh lảnh giọng gánh hàng rong bên những tòa lầu cao. Mùa xuân xôn xao trong nhịp sống năng động của lớp thanh niên và trong cả bước chân an nhiên của những người cao tuổi. Vẫn tiếng rao, tiếng nói, tiếng cười bình phàm mà huyên náo ấy nhưng vì xuân mà như được hòa âm phối khí thành những giai điệu tuyệt vời của cuộc sống. Ở thành phố này, dung dị đời thường từ lâu đã góp giọng vào bài hát của đất trời, và mùa xuân khiến cho những nốt nhạc tưởng như rời rạc ấy thêm hài hòa, quyện lẫn, ngân nga.
Khúc hát mùa xuân mỹ lệ ta để lại cho thơ ca. Còn ta, ta bắc ghế ngồi trước hiên nhà với ly trà ấm, bánh đậu xanh, tinh dầu thơm vấn vít quẩn quanh. Radio đang phát một bài hát xưa. Lời ca da diết của nữ danh ca rơi trên những nốt nhạc uyển chuyển. Ta nghe dịu ngọt lẫn trong bi thương, vương trên đôi hàng mi mơ màng. Xuân dịu dàng ru hồn ta vào một giấc chiêm bao.
“Ru mãi ngàn năm từng ngón xuân nồng
Bàn tay em năm ngón anh ru ngàn năm
Giận hờn sẽ quên
Dáng em trôi dài trôi mãi trôi trên ngàn năm...”
Bài dự thi số 19
Thí sinh dự thi: Đỗ Thùy Linh
Cuộc thi sáng tạo: Ta Nói Gì Về Mùa Xuân?
Comments