Một cuốn sách quen thuộc...
Đây không phải là một câu chuyện tình thấm đẫm sự ngọt ngào, lãng mạn hay những giai thoại cháy bỏng của tình yêu, cũng chẳng phải là những quyển sách đầy ắp những triết lý về cuộc sống, về cách đối nhân xử thế, nó đơn giản chỉ là một quyển sách cho những con người bình thường, những con người đang khao khát tìm thấy sự bình yên và lắng đọng nơi những guồng quay tấp nập của cuộc sống.
Bởi khi nghĩ về tuổi thơ, cũng là lúc ta ngược dòng thời gian ngắm nhìn những câu chuyện đã cũ, những ký ức tưởng chừng đã bị hong khô bởi thời gian và nhấn chìm bởi những ngày tháng ta xoay cuồng cùng những nhịp đập không ngừng nghỉ của cuộc sống, để khi đột nhiên nhìn thấy bản thân ngày cũ trong những bức tranh quá khứ đã phai màu, ta lại thầm cảm ơn cuộc sống, vì những tuổi thơ thật đẹp.
Nguyễn Nhật Ánh, một nhà văn của tuổi thơ và chắc chắn là một người bạn đồng hành của những đứa trẻ trên đoạn đường chúng trưởng thành bởi ông dường như gắn liền với những tác phẩm đong đầy những câu chuyện của tuổi nhỏ, những câu chuyện mà khi bạn đọc xong, thầm mỉm cười rồi chầm chậm ngẫm lại, và vô tình tìm thấy mình trong đấy.
“Cho tôi xin một vé về tuổi thơ” cũng vậy, nó là một câu chuyện rất “đời", rất thường và được kể bởi những cô cậu bé cũng rất “đời” và thường như vậy.
Câu chuyện của thằng nhãi, con nít thuở 8 tuổi với đầy đủ những chiêu trò tinh nghịch, phá phách và chúng sống vì những ước mơ to lớn; trở thành những người phán quyết tối cao để buộc tôi cha mẹ chúng vì những bất công và phân biệt không-tài-nào-hiểu-nổi giữa người lớn và trẻ con, hay những ước mơ thầm kín cả đám đã thủ thỉ và bộc bạch cho nhau nghe, thả hồn vào những giấc mơ bay bổng mặc kệ sự đời trôi nổi đang nằm gọn trong tay bố mẹ chúng,…
Lẫng cẫng giữa những mạch hồi ức đan xen, tác giả lại trở về mình của hiện tại, khi đã là một người lớn trưởng thành, khi ông đã gạn chắt đầy đủ những trải nghiệm của đời người trong hành trang cuộc sống, để rồi những câu triết lý mộc mạc của ông khẽ thủ thỉ bên tai lại khiến con người ta ngâm ngấm rồi nhớ nhung một thời “oanh liệt”, một thời ta đã được sống là chính mình, được ngây thơ, được cười bất chấp những âu lo cuộc sống,… Chúng ta đã từng như vậy đó.
Cu Mùi cùng với lũ bạn trẻ con thời 8 tuổi, đã dẫn dắt tôi đi đúng chuyến tàu ngược dòng tuổi thơ. Đôi khi trầm mình lại rồi lắng nghe một bản nhạc piano nào đó, nhìn những làn khói lan tỏa từ ly cà phê nghi ngút, lật dở từng trang sách đong đầy xúc cảm, bạn sẽ miên man nhớ về ngày ấy, với những câu chuyện của riêng bạn,
... thật đẹp ...
Người viết: Thu Minh
(*) Bản quyền bài viết thuộc về BOOKIEE.ORG. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết, tên người thiết kế và Bookiee - Sách Là Niềm Vui. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
______________________________
Bookiee - Sách là niềm vui
👉 Fanpage
👉 Youtube
Comments